Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Miền cát trắng....


Giai điệu bài hát quen thuộc làm mình thấy buồn, buồn lạ lùng, một nỗi buồn sâu lắng mà da diết, ta tưởng chững từng nốt nhạc là tiếng của những giọt lệ rơi trong đêm, vì chỉ có vào ban đêm, khi vạn vật chìm sâu vào giấc ngủ thì ta mới dễ dàng nghe thấy tiếng lòng mình, chỉ có vào ban đêm khi ta một mình đối diện với chính ta, ta mới hiểu những tâm sự ấy mà ban ngày thì niềm vui nào đó đã mang nỗi buồn đi mất....

Chỉ là buồn thôi, bởi bây giờ là 00h35p của một ngày mới, ngày 3/8......

Nó là một ngày bình thường như mọi ngày, rất đỗi bình thường...nhưng nó đã đi ngang qua miền kí ức của mình, nó đã để lại trong cái miền kí ức ấy một khung trời nhỏ, dù là rất nhỏ, một khung trời không có nhớ thương..... không có gì cả....... một miền cát trắng.....

Rồi miền cát trắng ấy sẽ có lúc bị lãng quên đi, bị bỏ rơi......

Nếu có một cây bút vẽ, mình sẽ vẽ lên miền cát trắng ấy hai chữ "kỉ niệm", để nó sẽ mãi nằm trong kí ức, để nó ko phải là cái gì đó mơ hồ để mà dễ quên, quên như chưa từng đi qua, để nó có ý nghĩa là một ngày bình yên, một ngày để nhớ, để nó có hồn, để nó được sống......

Một tin nhắn giản dị......

Một nụ cười giản dị.....

Một bông hoa hồng bạch giản dị thanh khiết và trong trắng vô ngần......

Tất cả được gói gọn 

Đó là một món quà nhỏ bé, món quà sinh nhật, món qùa mà mình đã đi qua lần thứ hai rồi, lần sau và mãi mãi về sau, có lẽ món quà ấy vẫn mãi giản dị như thế mà thôi, để ko có gì là ồn ào hết........

bởi mình muốn nó mãi là một miền cát trắng............

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét