Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Tết Vu Lan

Hôm nay nhà cúng Rằm tháng 7, lúc ngồi nghe mẹ đọc diễn văn khấn nôm mới hiểu hết ý nghĩ của ngày lễ Vu Lan, đó là tấm lòng của người con nhớ về ông bà cha mẹ và cũng là ngày xá tội vong nhân, ngày còn bé mình hay thấy người ta cúng tế rất linh đình, còn trải chiếu ra sân cúng một mâm bao nhiêu thứ thập cẩm, mình chỉ nhớ các bác nhà mình cắt nghĩa rằng để  ra sân như thế để cúng thập loại chúng sinh, để những vong linh con người đói khổ được siêu thoát....nhưng giờ thấy cái gì cũng giản tiện đi rất nhiều, có thể là cuộc sống công nghiệp làm cho con người ta cắt giảm bớt những tập tục rườm rà, nhưng có một cái quan trọng hơn đó là quan niệm thành tâm là chính.

Nhớ Rằm tháng 7 của 10 năm về trước....

Hôm đó chị Huế chở hai nhóc là mình và Pig xuống nhà chị Thủy làm bánh, nói đúng hơn là chỉ xem làm bánh thôi vì mình chả biết làm gì hết ngoài việc táy máy nghịch ngợm vào đống bột...

Hôm ấy nhà chị Thủy làm rất nhiều, tại ở làng chị có phong tục như thế, làm bánh như để đem cho luôn ấy, hai chậu bột to đùng hết veo...mình đợi mãi, đợi mãi mà chưa xong, chỉ thấy cả nhà chị Thủy hôm ấy làm từ sáng đến gần chiều mới thắp hương làm lễ....

Hôm nay mẹ  mua bánh về thắp hương, thấy lạ quá, vì từ trước tới giờ nhà mình chẳng bao giờ thắp hương bánh cả, tự nhiên thấy nhớ hồi còn bé, nhớ cái kỉ niệm duy nhất về ngày rằm tháng 7 được xuống nhà chị Thủy chơi như thế.....

Thấy mình vụng về quá, vì mình chảng biết làm bánh gì mang tính truyền thống cả, trong khi các chị của mình, nhất là chị Huế thì cái gì cũng biết, lại ngồi nghe mẹ kể chuyện ngày trước khi mình còn là một con bé con, bà ngoại còn khỏe nên hay bày vẽ làm bánh, bánh đúc này, bánh nếp, bánh giò....những loại bánh lá đã đi vào kỉ niệm tuổi thơ của mình....giờ thì sẽ ko bao giờ được xem bà làm bánh nữa, và cũng chẳng có ai dạy làm những loại bánh ấy, nhớ lắm và tiếc lắm.

Không khí của ngày Tết Vu Lan đến nhà mình sớm hơn 2  ngày, những ngày Rằm, ngày lễ này chỉ thấy nhớ ông, nhớ bà thôi, nhớ cái dáng tận tụy của ông bà ngoại, nhớ tiếng nói ấm áp của ông, nhớ bàn tay khéo léo của bà, nhớ tất cả, nhớ cả những món ăn bà hay làm cho mình ăn khi còn bé, nhớ món khoai nướng, ngô nướng của ông mỗi khi mình đi nhà trẻ về .....

Thế  là đã quâ 4 mùa Vu Lan vắng ông bà rồi.....

Thấy khóe mắt mình cay cay khi ngồi viết ra những cảm xúc này.....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét