Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

Hạnh phúc là được thấy mẹ của ngày xưa


Đến giờ thì ko chịu nổi nữa, "con giun xéo lắm cũng quằn", đôi khi tự hỏi hạnh phúc là gì, tự do là gì, sống là gì? ta đang sống hay ta đang tồn tại? ta sống vì cái gì? vì chính bản thân ta hay vì người khác? ta sống vì mục tiêu cao đẹp của ta hay sống vì danh tiếng? hay bởi cuộc sống vốn khoác lên mình ta chiếc áo Danh Tiếng, để giờ ta phải khổ sở vì nó???

Giận mẹ lắm, rất giận, thấy thất vọng vì mẹ, bởi người ta vốn kính yêu không còn như ta nghĩ nữa.

Ta vốn rất muốn sống vị tha, ta muốn tha thứ, muốn bỏ qua, muốn cảm, muốn hiểu, muốn giống như lời dạy: "phải biết nhẫn, biết nhịn", ta đã cố gắng lắm, cố rất nhiều, chịu đựng nhiều, đôi khi tự muốt đắng cay để giữ cho tất cả đều êm ấm, ta muốn hi sinh, muốn quên mình đi để cái gia đình của ta được trọn vẹn với đúng nghĩa gia đình, lúc nào cũng muốn thế, cơm dẻo canh ngọt, thuận hòa trên dưới, nhưng mẹ ko bao giờ hiểu. Bởi mẹ không bao giờ nhìn thấy hạnh phúc gia đình ấy có sự hi sinh của những đứa con, có giọt nước mắt và đôi khi là cả máu.....

Mẹ ko bao giờ biết có những đêm nằm khóc sưng mắt, ko ngủ được , để mai dậy dù có cố gắng trang điểm lắm cũng ko thể che giấu đôi mắt thâm quầng vì ko ngủ, đó là hi sinh, một sự hi sinh vô vọng.

Mẹ ko biết đến sự nhẫn nhịn của bố, mẹ ko biết đến những tâm sự thầm kín của bố mà bố chỉ có thể nói với con gái, cái đứa hiểu bố và thương bố lắm

Mẹ lúc nào cũng thế, muốn mình là người hoàn hảo và nhất nhất đúng.

Hôm nay thì con sẽ nói hết, con sẽ khiến mẹ hiểu hết, nhưng ko biết mẹ có suy nghĩ gì không, hay chỉ nghĩ đó là cái suy nghĩ của một đứa trẻ con????

Nếu mẹ cứ như thế thì gia đình với con sẽ là tù ngục, tâm hồn con sẽ chẳng bao giờ bình yên đâu mẹ ah, con chẳng có nơi nào để đi cả, con không thích đi đâu hết ngoài việc trở về gia đình mình. Nếu mẹ cứ như thế thì mẹ sẽ dồn con đi đâu nữa???

Mẹ không biết đâu, bởi vì muốn sống tốt không phải lúc nào cũng muốn nói cho người ta biết là mình tốt lắm, mà quan trọng là phải lắng nghe và thấu hiểu, mẹ đừng như thế nữa, nếu không thì chúng ta sẽ ko thể giữ nổi những gì đang vốn quá mong manh, đó là hạnh phúc.

Hôm nay con đã nhận viết hộ cái Giang Bí, một trong số những người lọt vào top 40 trong cuộc thi Miss HUBT của trường con một bài thuyết trình, nó đã lọt qua hơn 200 người để có mặt trong vòng thì thuyết trình bằng PP nhưng lại ái ngại khi chọn chủ để Hạnh Phúc bởi với nó là hơi khó.

Còn con thì lại dễ dàng định nghĩa lắm, bởi đó là cái mà con khao khát, con ước mong, bởi với con, hạnh phúc là được thấy mẹ của ngày xưa.......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét