Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

Đêm trắng

12h còn ngồi gõ keyboard ầm ầm, chỉ lo mẹ sẽ bất ngờ.... đột kích, thấy mình vẫn còn online chắc chắn sẽ mắng cho một trận.....nhưng vì có một số vấn đề cần giải quyết nên buộc phải online, mà hai mắt thì ríu lại, bởi hôm nay thực sự là một ngày mệt mỏi......


Hazzzzz!


Ngày mai học môn khủng, kế toán doanh nghiệp, thế nên có lẽ phải thức để ôn bài nữa.


Stressful!

Mình ko biết còn có thể chống chịu nổi tới khi nào nữa, nhưng mà đôi khi công việc cứ cuốn mình đi, nhất lại là tháng 8 bận rộn như thế này, bao nhiêu thứ phải làm ngoài việc học, bởi con người ta ko sống trong một thế giới biệt lập mà sống với mọi người, và đôi khi có những việc ta làm cho người khác cứ như thể  đó là việc của ta vậy, cũng như khi ta khó khăn bế tắc thì người khác lại là những vị cứu tinh của ta....thế mới biết học chung sống thật là khó, và nó là bài học khó nhất mà con người ta phải học cả đời.....


Có một số chuyện làm mình cảm thấy khó chịu.....


Ngoài chị Lan ra có lẽ ko đủ niềm tin để  kể cho ai hết, bởi vì những chuyện tế nhị như thế chi có chị mình mới hiểu.


Đôi khi tự hỏi mình: Tại sao cứ phải làm những điều ta ko muốn thậm chí thấy ghét vô cùng, tại sao đôi khi ta cứ phải giả câm giả diếc, tươi cười như một đứa giả tạo nhất trần gian với những đối tượng, chính xác là những đối tượng mà ta ko mấy mặn mà gì hết....lẽ ra là ta nên từ bỏ chứ, từ bỏ rất lâu rồi những gì mà ta vốn ghét.....

tại sao cứ phải thế nhỉ, sao ta ko quẳng ra ngoài những thứ ta ghét như vứt đi một thứ đồ chơi? 

sao ta ko thể thành thật và ngây thơ như một đứa trẻ, bởi đứa trẻ con ko hề biết nói dối và chúng luôn sống thật với cảm xúc của mình?

Ta muốn một phút được làm cái điều đó: sống thật!


Nhưng Nguyệt nói rất đúng, bởi vì ta ko phải là con người biệt lâp, ta ko phải Robinson giữa đảo hoang, ta là con người trong những mối quan hệ ràng buộc. Thế nên phải biết chấp nhận và vượt qua, biết chế ngự và kìm nén, nhưng ko phải là một sự chịu đựng quá quắt.


Ôi cái cuộc sống này đã dạy ta bao nhiêu điều, nó dạy ta yêu, yêu theo một cái cách của riêng ta chứ ko phải là những mối tình trong sách vở, tiểu thuyết và phim ảnh....ta cũng không biết bát soup tình yêu ta đang nấu có thiếu vị gì ko? 

một chút giận hờn  

một chút hoài nghi 

một chút ghen tuông 

một chút nước mắt 

một chút quan tâm 

một chút lo lắng 

một chút nhớ 

.............

một chút thương nhưng trên hết vẫn là tình yêu.....


Thế đấy, bát soup tình yêu của người ta là như thế đấy, còn mình thì chỉ có đúng một công thức gần như một phep" tối giản: YÊU VÀ TIN.

thế thôi!


Liệu thế  đã là đủ, hay vẫn còn thiếu, hay không bao giờ có giới hạn nào là đủ hay là thiếu....bởi tình yêu là vô biên và mãi mãi......?


Mình muốn yêu và muốn tin, bởi tình yêu với mình ko phải là sự sở hữu, càng ko phải là một sự chiếm đoạt, mình tôn thờ tự do cá nhân và trên hết là sự tôn trọng và hiểu biết lẫn nhau, cảm thông và sẻ chia mọi điều.


Nếu có thể thêm vào tình yêu một chữ, thì mình muốn thêm chữ hi sinh, bởi sống là cho đi và hi sinh là một niềm hạnh phúc.....


Có đơn điệu và nhàm chán quá ko hả Monsoon, mày vốn phức tap mà, vậy tại sao ko làm cho thế giới của mày cũng như thế, đa chiều và đa sắc, hay như người ta nói: điều giản dị đôi khi lại là những gì sâu sắc nhất?

Thôi, hãy tạm dừng lại những suy nghĩ ngổn ngang kia, nhìn ra ngoài ban công và thấy một.... đêm trắng.....

Ánh trăng đấy, ánh trăng như che giấu mọi khiếm khuyết của cảnh vât, của những gì trần trụi của đời thường, nó làm cho không gian mờ ảo và thơ mộng hơn, nhưng chỉ là ban đêm ta mới được mộng mơ, bởi vì người ta ko thể sống trong mãi một ánh trăng huyền ảo kia, người ta cần mặt trời để biết hiện thực người ta phải đối mặt có hình hài như thế nào.


Bởi ta là sinh viên năm 3 rồi, thế nên phải biết sống hiện thực để  nhớ rằng cuộc sống vô cùng khó khăn, phức tạp và chỉ có hai con đường: một là bịh chìm lấp đi , hai là tiến lên, vậy thôi!


Bởi cuộc sống đâu đẹp như một màn đêm trắng đang vẽ ra trước mắt ta!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét