Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

Nghe lòng bình yên khi bên anh

Một chiều thứ 7 thật sự đáng nhớ!

Lần thứ 2 vào bệnh viện Việt Đức, từ xa đã ngửi thấy mùi thuốc. Kí ức đã trôi qua 2 năm rồi mà giờ nghĩ lại vẫn thấy rợn người, cái chết của anh vẫn thi thoảng ám ảnh mình khiến mình thật sự choáng váng và từ đó mắc chứng sợ bệnh tật, sợ mùi thuốc và tất cả những gì dính dáng tới y học.

Hôm nay mình cùng anh yêu vào viện thăm anh M, bạn thân của anh.

Các anh chị ấy đều là bạn thân của anh yêu. Cách mình đang cố gắng làm đó là thích nghi với những con người mới và hòa đồng vào cái không khí của mọi người. Có lẽ do mới gặp mọi người lần thứ hai sau sinh nhật anh H nên mình thấy vẫn còn lạ lẫm, thì đương nhiên là vậy, bởi vì anh chị ấy không phải là những người như anh Hậu, anh Huỳnh, những ông anh mà mình vốn rất thích ngồi buôn dưa lê, bởi anh em trong nhà mà. Mình mong có thể hòa đồng nhanh chóng với môi trường mới, ko quá khó khăn phải ko mày, cố lên con bé.

Chiều nay có một tin rất vui, dù mình đã linh cảm đây là điều chắc chắn sẽ đến. Anh yêu thi đỗ cao học. Hôm nay lúc về mình đã cùng anh yêu đi xem điểm bên BK.

Lúc xem điểm xong thấy anh yêu rất vui và thoải mái nên mình cũng thấy rất hạnh phúc và thầm phục anh lắm, vì đợt ôn thi thấy anh bận việc ở cơ quan, mình cũng chẳng làm gì được, chỉ biết động viên anh. Thế mà anh vẫn thi tốt đấy thôi.

Từ giờ anh yêu chắc sẽ bận hơn vì phải đi học nữa. Nhưng hi vọng và biết đâu đấy cái thời gian anh đi học lại là thời gian nhiều kỉ niệm nhất trong tình yêu của chúng mình. Khi anh yêu học xong cao học cũng là lúc mình ra trường, kể cũng thích lắm vì đến lúc ấy cả hai sẽ cùng tạm biệt thời sinh viên.....có thể mình thì chưa đâu, nhưng mà mình sẽ rất vui vì dù sao cũng có anh yêu cùng đồng hành để  sẻ chia mọi điều và có bờ làm chỗ dựa cho cái đầu bướng bỉnh là mình.

Thế  là chiều nay được dịp cùng anh yêu đi thăm quan xung quanh cái khuôn viên của ngôi trường đại học từ xưa đến nay vẫn luôn được coi là nổi tiếng HN. 

BK rất đẹp, hơn mình nghĩ, và mình có cảm giác khi đã vào đây thì ko muốn về nữa, bởi mình thích ngắm nhìn những tòa nhà dù ko còn mới nhưng rất đồ sộ với những giảng đường san sát nhau, ngắm nhìn cái không gian thơ mộng của cỏ cây hoa lá...và nhất là được ngồi cùng anh yêu trong cái không gian đầy lãng mạn ấy.....dù không nói gì nhiều với anh nhưng trong lòng vô cùng xúc động, ko biết anh yêu có cảm nhận được ko, bởi có những lúc con bé là mình kiệm lời đến mức khó hiểu.

Ở bên anh sao thấy thời gian trôi qua thật nhanh, và thấy những yêu thương như lấp đầy mọi khoảng trống trong trái tim này.....

Chợt nhận ra vết thương lòng ngày xưa đã biến mất, chỉ còn là những kỉ niệm lắng lại đâu đó trong kí ức và nó sẽ ko trở lại, ko bao giờ trở lại.....

Thầm cảm ơn anh yêu rất nhiều, vì tất cả mọi điều anh đã làm cho mình, vì tất cả những cảm giác hạnh phúc  anh đã đem lại cho mình, để sau tất cả những áp lực trên lớp, mình thấy lòng bình yên khi có anh.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét