Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

Kí ức ngày mưa

Mấy hôm nay Hà Nội mưa không ngớt, mưa suốt từ đêm hôm qua đến sáng nay, mãi đến trưa trời mới hửng nắng.

Chuyến xe bus mệt mỏi đi chậm chạp, người đông chen chúc nhau, cũng may mình có chỗ ngồi. Nhưng hôm nay trời mưa nên  có nhiều sự cố. Xe bus tắc đường hơn 30p, học học sinh kêu trời vì muộn học, còn mình thì đành nhắn tin cho Ngọc ma nữ xin thầy vào muộn. Cũng may tai qua nạn khỏi vì thầy hôm nay lại điểm danh tiết 2.

Đúng lúc chuông hết tiết 1 vang lên thì mình mới bước chân vào cửa lớp.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử học ĐH mình đi muộn như thế này, dù ko cố ý nhưng tự nhiên thấy hổ thẹn vì mình bỗng dưng......đổ đốn quá, bạn bè cũng thấy ngạc nhiên nhưng chúng nó cũng thừa biết cái khổ sở của việc đi xe bus, cái Hân bên Ngã Tư Sở, cái Nga bên Giải Phóng mà còn đi học muộn đến nửa tiết vì tắc đường, mà hẳn là đi từ rất sớm

Bọn bạn trố mắt nhìn vì thấy mình bơ phờ mệt mỏi, người dính vài hạt mưa, không thấy ông Tân đâu hết, hóa ra cậu ta có việc bận xin về từ tiết 1.

Hôm nay có cái gì đó đảo lộn.

Đói quá mà ko thể ra ngoài ăn sáng vì còn bận việc nọ việc kia, ra chơi có 5-10p thì làm ăn được cái gì chứ, trong lòng đã bực bội sẵn vì đi học muộn, lại thêm nhiều việc bực mình trên lớp.

Cái ông thầy tự xưng mình là Tiến sĩ ấy dạy chán kinh khủng, đã chán lại còn nói rõ là lắm, cứ như thể sinh viên muốn nghe lắm ấy, chán toàn tập, may mà đi học thầy Bình chứ ko thì đứt cước môn nay mất, trời ơi,, thất vọng quá đi mất. 

Một buổi sáng mệt mỏi trôi đi cũng nhanh......

Thấy chị Bích nhắn tin bảo là chiều nay chắc phải.... bơi đi học vì bên trường chị ngập lắm, nghĩ thấy chúng ta thật ......kiên cường chị nhỉ, vì muốn đi học mà bất chấp lội nước dù biết cái nước đó có sạch sẽ gì đâu, toàn nước thải!!!

Lại nhớ vụ trước đi học mất mấy chục k xe ôm mà cuối cũng vẫn phải....vui lòng lội nước đến 1 cây số vào trường ( vì xe ôm chết máy mới chán chứ, còn taxi thì sợ quá ko vào được) mình đi vào trường trong trạng thái ướt sũng từ đầu đến đuôi vì không một...mảnh áo mưa che thân. Hôm đó đúng lúc mình sốt cao, vào lớp rét run rồi bắt đầu quay cuồng vì sốt, ko thể bò về nhà được. Đúng là một kỉ niệm đáng sợ!!!


Lắm khi ngồi tán ngẫu với nhau nghe bọn con gái mơ ước, những ước mơ vô cùng bình dị và đơn giản, đó là có anh người yêu cùng trường. Mình ngạc nhiên vì cái ước mơ điên rồ của chúng nó. Vì chả lẽ chúng nó ko biết là boys trường mình tệ lắm hay sao, còn những anh có thể ....rơi vào tầm ngắm của chúng nó thì toàn......"có nơi có chốn" hết rồi, theo như mình điều tra và giang hồ đồn thổi.

Nhưng mà chúng nó bảo vì ko yêu được anh cùng trường nên đi học ko có ai đi cùng, nắng nôi mưa gió toàn phải chịu cảnh cô đơn lẻ bóng, nhìn những đứa có anh yêu đưa đón chả thích à.

Giờ thì mình mới hiểu hóa ra bọn con gái tủi thân vì thế, vì lớp mình toàn yêu các anh khác trường mà, thế nên những lúc trái gió trở trời như thế này thì chả đứa nào có anh yêu cả....nhưng mà chúng nó ko biết được đi học trời mưa cũng nhiều thú vị mà....và nhất là có thật nhiều chuyện để than thở với anh yêu nữa.

Chiều nay ở nhà học bài, ngồi đọc "Chiến tranh tiền tệ", lại thấy nhớ anh yêu của mình thế, nhớ cái buổi tối hôm nào bên Hồ Tây, anh nắn nót viết cho mình lời để tặng lên cuốn sách, nhớ nét chứ của anh, nhớ cái vẻ ngại ngùng đôi chút của anh lúc đó......

Hồ Tây......

tất cả những gì được gọi là lần đầu tiên của mình đều ở đó......từ khi mình còn là con bé 10 tuổi sáng sáng lại được bác Hoàng cho đi bơi vịt sau khi đi chạy thể dục về cho tới giờ đã thành cô bé 20 tuổi, được cùng anh yêu đi chơi những buổi tối tháng 7.....rất nhiều cảm xúc, nhiều điều đáng nhớ.

Nhìn ra ngoài thấy bầu trơi u ám thế.....

Một ngày sắp qua rồi!

Ngày mai đã là thứ 7 rồi mày ah.

Mày đã làm được gì trong suốt một tuần qua? hay có chăng chỉ là sự cố gắng trong mỏi mệt.

Tự bảo lòng mình rằng phải cố gắng hơn, bởi nếu ko thì sẽ chỉ là kẻ thụt lùi.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét