Chủ Nhật, 8 tháng 8, 2010

2! School


Muốn đi ngủ lắm rồi vì hai mắt cứ muốn nhắm lại, nhưng cố gắng lưu lại chút gì đó trên blog thân thương này, vì nghĩ rằng chỉ vài ngày nữa là sẽ bỏ nó trống trơn vì bận bịu.

Chuyến đi Sapa thật ngắn ngủi mà nhiều kỉ niệm, giờ vẫn còn thấy nhớ cái thời tiết se lạnh trên đó.

Thế là mấy ngày thành thơi đã kết thúc, trở về với cuộc sống thường nhật bận rộn, thấy hơi mệt mỏi vì chắc chắn là lại stress nếu ko nói là nghẹt thở, thấy cái hương vị lãng mạn trong cuộc sống của mình dần tan biến, niềm an ủi duy nhất lúc này với mình là chị Oanh, nếu ko có chị là người đi trước, đồng cảm, sẻ chia thì có lẽ mình sẽ thấy cô đơn lắm, bởi vì ngoài chi Oanh ra thì chả có ai đồng cảnh ngộ như mình cả, muốn gặp chi Oanh để mà thở than...

Vậy là đã bước sang năm thứ 3 rồi đấy cái con bé này.

Nhưng mà sao năm nay thấy ko được hào hứng như năm ngoái, vì lo nghĩ nhiều hơn, và áp lực cũng nhiều...và có cái gì đó như là sự rụt rè, e ngại, một cái linh cảm đầy trắc trở .....có phải vì cú vấp ngã ngày xưa đã làm mày trở nên như thế? Có phải vì một sự tan vỡ xảy ra quá nhanh chóng và bất ngờ...

Không, không đâu, vì mày khác xưa nhiều lắm, vì mày là mày, mạnh mẽ và kiên cường lắm, sẽ ko sao đâu, và điều quan trọng hơn cả là người ấy khác Ex nhiều lắm, phải tin và phải tin chứ đừng hoài nghi, đừng hoang mang......đừng nghe lại ca khúc ấy vì nó chỉ làm mày thấy buồn, thấy muốn khóc.....

"......Vì sao người ko nhận lấy..... để tôi hoang mang tháng ngày....anh ở đâu, cho tình tôi miên man....

Ngày qua ngày gió thét gào vì anh hững hờ...... dù biết sẽ buồn lòng vẫn mãi chờ....."

Cái giai điệu chát chúa của bài Hoang mang ấy cứ ám ảnh mình, nếu ko phải là đồng cảm vì mối tình đầu của Giang Bí, có lẽ sẽ chẳng bao giới mình bước vào cái thế giới ấy, cái thế giới có lẽ là ko nên dành cho mình vậy mà cuối cùng nó lại là sinh ra để dành cho mình, thật là cay đắng......

Giờ đây chẳng nên hi vọng quá nhiều cũng chẳng cần phải hoang mang, lo lắng, bởi hãy cứ để mọi thứ như thế, chỉ biết cố gắng, để khi ngoảnh nhìn lại ko bao giờ hối hận vì những gì ta đã làm, hãy cho đi mà ko cần nhận lại....giống như ngày xưa ta đã làm như thế, nhưng mà kiên cường lên, để biết là ta sẽ ko bao giờ phải khóc vì những điều ko đáng khóc....

và hãy tin........

"Tình yêu của những phút đầu tựa như phép màu, sưởi ấm cõi lòng vượt qua nỗi sầu, để đem mùa đông trôi xa, nụ cười rạng ngời trên môi thiết tha"

Cứ yêu và cứ tin, cứ bước đi mạnh mẽ và đừng bao giờ chùn bước...cố lên con bé, mày làm được mà!

Có rất nhiều thử thách trên con đường của mày nhưng đó là thế giới của mày mà, mày vốn thích những cái gì trắc trở và ghét những cái quá dễ dàng, mày hoài nghi tất cả những gì được coi là may mắn, bởi trong đầu óc của mày, chẳng hạnh phúc nào là đến dễ dàng, và may mắn chỉ là một cái gì đó phù phiếm, nếu ko nói là nó chẳng xuất hiện bao giờ trong cuộc sống của mày, nó chỉ như một ngôi sao băng nhỏ thoáng vụt qua trên bầu trời mà phải tinh mắt lắm, may mắn lắm ta mới nhìn thấy nó, chờ  đợi may mắn chẳng khác gì chờ một ngôi sao băng, mày vẫn tự hỏi đến khi nào mới nhìn thấy sao băng? Chỉ bằng hãy cứ làm và cố gắng, hãy tự tạo ra cái may mắn cho chính mình đi, con bé!

Thế là một năm học mới lại bắt đầu rồi, ngày mai lại tung tăng đến trường, xe bus...breakfast show...VOV...tắc đường...chuông vào lớp....chạy thôi...tầng 6....7h30...điểm danh...hết tiết 1.... và bữa sáng...lại canteen...sữa chua nếp cẩm....và cái công thức bánh mỳ+sữa=bữa trưa=bữa sáng.....thư viện.....cuộc sống sinh viên của mình cứ thế, một công thức được xào nấu hằng ngày chỉ khác nhau ở cái gia vị, bởi mỗi con người sẽ làm cho cái món ăn ấy hấp dẫn hơn và mỗi một sự tươi mới sẽ làm cho món ăn ko bị nhàm chán

Ngày mai sẽ lại mải mê với những bài giảng,  mai học kế toán máy đấy mày à, cố lên nhé, cố lên và đừng bao giờ đánh mất phong độ.

Giờ thì đi ngủ đi..... phải nghe lời anh.

.....nhìn ra cửa sổ, mùa thu đã đến rồi mày nhỉ, chờ một mùa thu bình yên và hạnh phúc, để muà thu ko còn là mùa chia li......


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét