Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

Miên man

Cứ buổi trưa trời lại đổ mưa...vài hôm nay toàn như thế, mưa làm cho lòng mình thấy lành lạnh, thấy thiếu vắng chút gì đó như là hơi ấm của một bàn tay, mưa mùa thu như giọt nước mắt của hoài niệm đâu đó, mưa làm mình thấy cô đơn, dù vẫn biết sau cơn mưa, vạn vật sẽ trong lành hơn....

Hôm nay là Rằm tháng 7, moị người đều hối hả đi về thật nhanh để ăn bữa cơm sum họp gia đình, cái Trang, Thu xin về sớm, chắc muốn giúp mẹ làm đồ ăn.

Đêm nay mà ngồi ban công ngắm trăng chắc là đẹp lắm, đêm qua tỉnh dậy lúc 2h sáng ra ngoài ban công đứng nhìn, thấy đất trời thật đẹp, lại nhớ tới ngày xưa mỗi khi viết về ánh trăng là lòng đầy cảm xúc

Tới giờ mình vẫn ngồi đây, trên cái tầng 6 thư viện ngày nào cũng vang lên tiếng đánh máy lạch cạch, sẽ chẳng bao lâu nữa mình sẽ phải tạm biệt cái không gian học tập thân thuộc này, tạm biệt cái câu lạc bộ Yêu thư viện ấm áp như một gia đình ấy, ai cũng thế cả thôi, vì thế từ giờ sẽ cố gắng lên thư viện nhiều hơn để giữ mãi những kỉ niệm đẹp về nơi đây.

Hôm nay mình quyết định sẽ học xếp giấy_ một môn nghệ thuật rất đáng học. Cái Thủy rất nhiệt tình và khéo tay, nhất là khi nhìn nó gấp gấp, xếp xếp những mảnh giấy gập tư thành hình con thiên nga, thành hình thiên thần, ác quỷ, người tuyết và hình như nó còn làm được cả hoa trạng nguyên hay hình con voi nữa......Ra chơi, mấy đứa con gái tụ tập chỗ Thủy để.... học nghề, Tân tân đậu phộng trố mắt ngạc nhiên nhìn mình gấp giấy và xếp giấy một cách mê mải.....vì một khi đã quyết tâm là mình muốn học bằng được...còn cái Phương anh búp bê thì lắc đầu vì thà chết chứ không thèm học cái trò tỉ mẩn mất thời gian như thế này.....cái Chi, cái Thủy vẫn mê mải với những nếp gấp, chúng nó đang cùng nhau hoàn thành tác phẩm Thiên Thần và Ác quỷ....có vẻ đó là một tác phẩm.....tầm cỡ.

Mình thì muốn làm một đôi thiên thần hay người tuyết, để cái gì cũng có đôi, để tất cả đừng bao giờ phải cô đơn. Mà để cho vạn vật ko cô đơn thì cách tốt nhất là cho chúng một người bạn.

Hôm qua gặp chị Bích, nói chuyện với chị mới nhận ra là mình khô khan thế, chị Bích vốn sống tình cảm và cực kì lãng mạn, chị chỉ gõ đầu mình và nói: khô khan thế bé con....đầu óc em chỉ toàn là sách vở thôi hay sao???

Thật lòng ko muốn thế, nhưng ko hiểu sao cái tư duy của mình ko thể thoát ra khỏi những quy tắc ấy, chị Bích nói đôi khi phải hơn điên rồ một tí, hâm hầm và gàn dở một tí, bởi khác người nghĩa là cá tính, và gàn dở đôi khi lại là lãng mạn...trong con mắt của một ai đó.....

Đấy đúng là một mớ lí thuyết lạ hoắc về cái gọi là Nguyên Lí Tình Yêu mà bà chị yêu quý từng trải của mình đã dạy.

Tối hôm qua chị lên mạng cả tối để search cho mình món bánh mì kẹp thịt bò......

Chị giảng giải cho mình đủ thứ về tình yêu mà một con bé như mình thì không thể và chưa bao giờ có thể ngờ tới.

Hai cái thái cực cuộc sống mà chị đặt ra thật là rạch ròi, như cái kiểu yêu _ ghét rõ ràng, đối với chị thì con người ta chi có hai cuộc sống đó là vật chất và tình thần, và mọi cái gọi là xấu thì đều bị coi là một sự sỉ nhục không hơn không kém....một khi ta chạm tay vào nó.

Chị Bích là một người đáng học hỏi, và có lẽ những gì chị nói làm mình phải suy nghĩ nhiều, bởi vì cuộc sống này ta sẽ ko bao giờ đạt được cái gì nếu ta không cố gắng, ko tự phá cách để làm, để tạo ra cái mới, và với chị thì cho là một hạnh phúc, thế nên bà chị yêu quý của mình đã yêu đơn phương nhiều mà chả bao giờ than phiền hay cảm thấy đó là một điều đáng ngại ngùng khi nói ra.....

Hôm nay nói chuyện với tụi bạn thân hồi cấp ba để nhờ chúng nó tư vấn, mình thấy vui vẻ lắm và nhận ra thêm nhiều điều quá, hóa ra bạn bè mình đứa nào cũng lãng mạn và chân thành, đứa nào cũng yêu thật sâu sắc.....mình nhận ra tình yêu có một sức lan tỏa rất lớn, nó làm cho con người ta tình cảm hơn và những ý tưởng lãng mạn từ đó mà nảy ra như một tố chất tự nhiên......vậy mà sao mình vẫn thấy mình khô như một cành củi, và đôi khi có cái gì như một sự nhàm chán, cô bé có khuôn mặt buồn ơi? Mi đang nghĩ gì vậy?

Hóa ra từ trước đến nay mình thật lạnh lùng và khô khan, cần phải phá vỡ cái vỏ bọc ấy ngay thôi, để đón nhận tình yêu theo một cái cách khác đi, bởi cuộc sống cần gì những công thức chứ, sống là cảm nhận mà.








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét