Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

Sẻ chia

Sáng nay học Tài chính công, khó hiểu quá, mặc dù biết là cô giáo đã rất cố gắng giảng cho bọn mình hiểu lại còn dành 15 phút cuối để  review hết lại vậy mà hình như mớ kiến thức hỗn độn và trìu tượng ấy nó vẫn cứ trơ cái mặt ra, ko chịu chui vào cái bộ nhớ đang full của mình, hic, hay là tại mình dốt quá nhỉ???

Học xong chạy xô đi họp mất cả buổi trưa làm cái dạ dày của mình phản công quyết liệt.

Đầu tiên là đi họp khoa Tiếng Anh để bàn về vấn đề giáo trình. Năm nay tiếng Anh học khó kinh khủng, tài liệu nghe là 6 cái đĩa dài dằng dặc, chả hiểu là mình sẽ nghe kiểu gì khi mà độ khó sẽ tăng lên, A8, 9, 10, 11 đều là những phần khó nhai nhất trong cả 12A tiếng anh mà chúng mình sẽ học.

Thật buồn cười khi tình cờ mình và Công với anh Hiển đều ngồi chung một bàn, vì hai cạ này đều là lớp trưởng mà, giờ mới nhớ ra, mình chả để ý gì hết đến khi họp gần xong mới biết là anh Hiển ngồi ngay cạnh, ôi sếp!

Thế  là lại gặp nhau trong buổi họp câu lạc bộ Yêu thư viện.

Đã lâu không gặp mọi người, trừ anh Hiếu và bà Tuyết béo là nhân vật của công chúng nên mình thường xuyên gặp chứ còn mọi người từ đầu năm tới giờ mới thấy mặt.

Thế  là đã sang năm thứ 3 kể từ khi mình gia nhập câu lạc bộ, biết bao nhiêu kỉ niệm, câu lạc bộ đã có 3 chủ nhiệm liên tục thay thế, nhưng có lẽ trong tiềm thức của mình và mọi người thì sếp vẫn là người mình quý mến và cảm phục.

Kết thúc buổi họp, chưa về vội, hai anh em vào canteen ăn trưa và ngồi nói chuyện, thế là đã 4 tháng kể từ ngày mẹ anh mất mình ko nhìn thấy anh, mặc dù anh bảo có lúc nhìn thấy mình nhưng ko kịp gọi. Nhìn anh gầy hơn và hình như đen hơn, chắc tại dạo này đi làm thêm nên mới thế. Anh đang làm công việc nghiên cứu đối thủ cạnh tranh của một công ty, công việc có lẽ là thú vị...nhưng mình biết anh vẫn còn buồn lắm.....mình ko còn nhìn thấy nụ cười của anh mỗi khi gặp anh nữa.....

Hai anh em nói rất nhiều chuyện, anh đã cho mình nhiều lời khuyên, nhiều lời động viên khiến mình yên tâm hẳn. Nhưng có một điều mà mình thấy rất buồn khi nhận ra là đằng sau cái vẻ mạnh mẽ hằng ngày là những tâm sự thầm kín mà ít khi anh thể hiện lắm. 24 tuổi đầu anh đã trải qua cú sốc mất mẹ, đó là cú sốc mà chính những người trong câu lạc bộ của mình cũng ko thể tin nổi.

Đến giờ mình vẫn còn nhớ như in cái lần anh đèo về nhà lấy báo cáo tổng kết năm, mẹ anh khác với suy nghĩ của mình, mình cứ tưởng một người làm ở tòa án thì sẽ nghiêm khắc và lạnh lùng lắm, nhưng trái lại mẹ anh hiền từ và cởi mở và chợt nhận ra anh rất giống mẹ.

Nhớ buổi tối hôm nào anh nhắn tin khoe rằng anh rất hạnh phúc khi được vào bếp nấu ăn cùng mẹ, rằng anh hạnh phúc khi bị mẹ mắng anh ko biết giữ gìn sức khỏe......khi đó anh cảm giác được quan tâm...thế mà chưa đầy một tuần sau thì nghe tin sét đánh, mẹ anh mất trong một tai nạn giao thông.....mình đau xót vô cùng và chỉ muốn khóc như chính người thân của mình vậy....

Hôm nay ngồi một mình tâm sự cùng anh mình mới hiểu hết những nỗi đau của anh, hóa ra anh đã ẩn mình suốt 4 tháng qua để bình tâm trở lại, để  lấy lại niềm tin và sắp xếp công việc gia đình, gia đình anh bấy giờ chỉ còn bố, chị gái anh đi lấy chồng, anh vừa làm con gái, vừa làm con trai để chăm sóc bố...thương anh vất vả và thiếu thốn tình cảm của mẹ nhưng chỉ biết động viên anh, nghe anh nói vì chính cổ họng mình cũng đang nghẹn đắng....biết làm sao được, giờ anh phải cố gắng và tự lập hơn, đó là cách tốt nhất để thể hiện tấm lòng với người đã khuất.

Có lẽ buổi trưa hôm nay gặp anh Hiển đã để lại cho mình nhiều xúc động. Bởi mình biết so với nhiều người xung quanh, mình may mắn lắm, vì thế phải thật cố gắng, cố gắng và nỗ lực bởi những tấm gương vẫn còn đó, họ là những bằng chứng sinh động về nghị lực sống và sự vươn lên để khẳng định mình. 

Hôm qua thì gặp anh Giang PR, trông anh cũng gầy đi như suy dinh dưỡng vậy, vẫn cái phong cách ấy, như một consultant mải mê với hoạt động tổ chức sự kiện, anh lúc nào cũng thế, với trang phuc đen từ đầu đến chân và một dáng dấp nhanh nhẹn, năng động... rất vui vì biết anh Giang vừa được HUBT news phỏng vấn và post lên nội san, anh cứ cười ngặt nghẽo về cuộc phỏng vấn của anh với phóng viên ko chuyên đó. Với anh Giang thì có lẽ mọi thứ đã rõ ràng, anh là con người sống với phương châm tận dụng  và khai thác hết tiềm năng bản thân mình, thật hiếm có một con người nào có nhiều năng khiếu như anh.

Thế là lại một ngày nữa trôi qua. Chiều nay một mình trên xe bus ngắm nhìn con đường đi học của mình, thấy nó dài và gian nan quá, như chính những gì mà mình đang trải qua vậy, nhưng rất vui vì bên mình có thật nhiều bạn bè anh chị em, tất cả như một đại gia đình và mình thực sự thấy hòa đồng, yêu mến những con người ấy, bởi họ làm cho mình cảm thấy cuộc sống này dù khó khăn đến đâu nhưng hãy luôn nhớ rằng ta luôn có cả một cộng đồng lớn để chia sẻ, giống như ta đã từng định nghĩa về hạnh phúc : hạnh phúc là sẻ chia, là khi ta đưa tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt người bạn thân và nghe được tiếng lòng thổn thức nơi trái tim họ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét