Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

Thu dịu êm


Mùa thu vẫn đang trên cái hành trình của nó đi xâm chiếm đất trời, chỉ vài tuần nữa thôi, màu vàng, màu đỏ sẽ thay thế màu xanh của những tán lá, và gió sẽ thổi lộng hơn, cái se lạnh ùa về khiến làn môi khô và bàn tay ram ráp....và ta biết ta đang mong mùa thu về.

Mong thu về để thổi bay cái nóng nực, để xóa tan cái oi bức, để thấy màu nắng vàng trong hơn và thấy lá đùa vui hơn trên khắp những con đường ta đi, để thấy gió lùa vào làn tóc xõa mát rượi, để lại được ngắm nhìn cái khung trời đáng yêu qua khung cửa sổ xe bus mỗi sáng đi học, để lại được nghe những giai điệu của mùa thu Hà Nội...và để suýt xoa cảm nhận cái se se lạnh mỗi sáng đi học, để lòng ta thấy ấm lại khi mỗi bình minh thức dậy lại được nghe giọng nói quen quen của anh.....

".....Rồi một ngày dịu dàng và bình mình bước sang, dụi mắt thức giấc thấy anh cười với em...."

Ôi mùa thu, sẽ không còn là mùa chia li, mùa của cô đơn, sẽ không phải là những giọt nước mắt lăn dài trong một buổi chiều thu ngày 2/9 trên chuyến xe định mệnh đó...xa rồi, kí ức đó xa lắm rồi...và ta biết ta nên đóng lại cánh cửa của kí ức ấy, khóa chặt nó lại để mà nhìn về phía trước, bởi phía trước có người đang chờ ta.

Thấy thèm một buổi chiều thu dạo bước quanh bờ hồ, thả hồn vào những chiếc lá vàng rơi và thích thú khi có một cánh hoa vương trên tóc, là khi ấy lòng ta thoát khỏi những muộn phiền và áp lực, dù chỉ là phút giây thôi....

Thấy yêu lắm những phút giao mùa, bởi nó là những khoảnh khắc đầy vấn vương tiếc nuối và cũng đầy kỉ niệm của những gì tinh khôi, mới mẻ nhất, giống như lần hò hẹn đầu tiên với người yêu, giống như cái nắm tay đầy ngại ngùng bối rối ....thế đấy, mùa thu đã chạm ngõ đất trời như bàn tay ấm áp khe khẽ chạm vào bờ vai lạnh giá, để ta biết bàn tay ấy sẽ chở che ta mãi mãi...

Thấy nhớ nhớ tiếng trống ngày khai trường của hai năm về trước.... bổi hồi, náo nức

Nhớ tà áo dài của những nữ sinh bay bay trong buổi sáng mùa thu ngày khai trường

Và lại nhớ tới những gì xa hơn nữa, đó là giai điệu của bài hát quen thuộc:

".....Nhớ khi mùa thu tới lá rơi sân trường, nhớ mưa chiều trong mắt long lanh mùa thu, nhớ những tà áo trắng bay trong thu chiều, nhớ mái trường yêu dấu với bao mộng mơ....."

Cao Minh Khanh đã gieo vào từng nốt nhạc chút bồi hồi xuyến xao, để đến giờ khi cất tiếng hát lại thấy lòng mình náo nức, có chút gì nhớ  thương lắm, hồi ấy ta mới chỉ là con bé 13 tuổi hồn nhiên cùng mấy đứa bạn ca vang bài hát này, mất mấy tuần để tập vũ đạo, tập hát bè......để chuẩn bị cho buổi hội diễn văn nghệ, thế mà giai điệu của nó còn vọng đến lòng ta đến tận ngày hôm nay.....

Lại nhớ mùa thu đầu tiên vào đại học với bao ngỡ ngàng, nhớ mùa thu năm thứ 2 đầy hi vọng, hào hứng...và mùa thu này, mùa thu năm thứ 3 đầy quyết tâm, bởi trong đầu có biết bao dự định và một hoài bão thật đẹp....

Mùa thu _ mùa đi xây những ước mơ, chợt nhận ra những ca từ đó sao mà đẹp thế !

Một buổi chiều thu ngày thứ 7 thật đẹp, ta thấy lòng mình bình yên, thấy yêu đời, yêu người, yêu tất cả...chỉ muốn chạy ùa ra ngoài kia để nhặt những chiếc lá vàng đầu tiên, để nắm chặt trong tay khoảnh khắc giao mùa này......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét