Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2010

Entry cuối cùng

Đây là entry cuối cùng của tháng 7, ngồi gõ entry này trong tâm trạng vô cùng khó tả, có chút gì đó như là nuối tiếc vì sắp chia tay một cái gì đó, mình muốn viết cho một người mà ko biết bắt đầu từ đâu hết, thấy khó khăn như một người chưa học thuộc bài lên bảng lúng túng, bối rối với mớ kiến thức hỗn độn trong bộ nhớ...

Mình đang tập viết lại chữ Hygarana, khó khăn như con bé học lớp 1 cầm cái bút nguệch ngoạc trên giấy, mình coi đây như một sở thích, như một người yêu thể thao bỏ ra 2h mỗi ngày chơi thể thao, còn mình thay vì chơi thể thao thì ngồi tập viết.

Mọi thứ đều có cái giá của nó, và mình tin vào sự nỗ lực hằng ngày, cũng như sự nỗ lực uống từng viện thuốc,  như sự nỗ lực mỗi ngày tập viết, mỗi ngày học thêm một vài từ mới, mỗi ngày đọc vài trang sách hay nỗ lực vun đắp cho niềm tin vào một tình yêu, mình tin vào những điều nhỏ bé, bởi nó là sức mạnh tạo nên những điều lớn lao trong cuộc sống này.....

Chỉ biết là làm gì cũng cần có một mục tiêu, một cái đích cụ thể để mà vươn đến và một lòng quyết tâm ko gì lay chuyển được. Có lẽ chỉ bằng cách đó thôi. Mình tin vào chiếc chìa khóa ấy, dù mình biết những chiếc chìa khóa mà con người tạo ra để mở những cánh cửa bí mật thì muôn hình vạn trạng lắm, chỉ có điều ta phải tìm chiếc chìa khóa nào mở đúng cánh của mà ta muốn tìm tới.

Muốn viết cho tình yêu của mình lắm, nhưng chẳng biết nói gì với anh lúc này cả, chỉ muốn nói với anh là mình với anh đã quen nhau 1 tháng rồi đấy anh ah, 1 tháng mà có biết bao chuyện xảy ra, một tháng mà cả hai đã cũng có những kỉ niệm thật sự đáng nhớ. Một tháng cho một tình yêu cất thành lời.

Đến giờ mình vẫn còn nghi ngại, đến giờ vẫn thấy hình như mình đang mơ, đến giờ vẫn thấy hình như mình đã vội vàng, đến giờ vẫn tự hỏi anh có yêu mình thật ko? Nỗi nhớ của anh về mình là có thật? Hay đó chỉ là ảo tưởng, đó chỉ là ngộ nhận của anh mà thôi? Đến giờ vẫn còn tự hỏi liệu anh có còn hoài niệm gì về "người ấy" ko? Về mối tình thời cấp 3 hay thời đại học của anh ko?

Và giờ mình vẫn tự hỏi chính mình là liệu mình đã quên EX chưa, đã quên người con trai đã dạy mình rất nhiều điều trong cuộc sống này? Một con người đã làm mình thấy biết ơn, thấy cảm phục....

Nhiều, nhiều lắm những câu hỏi......

Nhưng mỗi khi nhớ đến cái nắm tay thật chặt của anh, mình lại thấy yên tâm, thấy ấm lòng, dù niềm tin có lẽ là cần một thời gian nữa để kiểm chứng. Mình ko tin vào thề thốt, nhưng mình tin vào những cái ngoắc tay đầy quyết tâm, bởi mình trọng lời hứa và tin rằng anh cũng thế.

Không thể diễn tả cảm giác khi tựa vào vai anh, thấy hạnh phúc và bình yên, thấy thể giới mình và anh đang đứng như chỉ là của riêng hai người mà thôi....Thích cái cảm giác được anh ôm từ phía sau, vì thấy mình như được che chở, bảo vệ, thấy ấm áp hơn, thấy mình bé nhỏ....nhiều, nhiều cảm xúc lắm, vì thế chỉ muốn ôm anh thật chặt mỗi khi phải tạm biệt anh để về nhà, để một lần nữa có thêm niềm tin, một lần nữa biết rằng mình ko đang mơ.......

...... nỗi nhớ anh là có thật, mình thấy nhớ cái con người luôn làm mình thấy buồn cười, mà kể cũng lạ, một con người mới quen, mới yêu mà sao có cái gì đó thân thương gần gũi để mình thổ lộ hết tất cả, để mình được là chính mình, để mình có thể bộc lộ hết những thói xấu...đó là con người mà khi ở bên mình thấy dễ chịu, thấy được đồng cảm và thấu hiểu...

Nếu như đó ko phải là ngộ nhận thì sẽ là một niềm hạnh phúc, một sự may mắn...và đây lần đầu tiên mình có được sự may mắn, cái mà mình rất hiếm khi tin trong cuộc sống này.

Liệu có phải mình với anh là những con người sinh ra để cho nhau???

Thế là tháng 7 đã đi qua, dẫu biết cái gì cũng sẽ đi qua nhưng tại sao lòng vẫn thấy nhớ thương, thấy tiếc nuối, mong những giờ khắc này đừng qua mau, dù biết rằng ngoài kia mùa lá bay đang gọi......

Tháng tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ 
..........

Từ độ người đi thương nhớ âm thầm 
..............

Có phải em là mùa thu Hà Nội  
...........

Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm 
..........

Có phải em mùa thu xưa 

Có bóng mùa thu thức ta lòng son muộn
Một ngày về xuôi chân ghé Thăng Long buồn
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Ngày sang thu anh lót lá em nằm
Bên trời xa sương tóc bay


Thôi thì có em đời ta hy vọng
Thôi thì có em sương khói môi mềm
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Nghe đâu đây lá úa và mi xanh
Nghe đâu đây hồn Trưng Vương sông Hát

Có chắc mùa thu lá rơi vàng tiếng gọi
Lệ mừng gặp nhau xôn xao phím dương cầm
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Nghìn năm sau ta níu bóng quay về
Ơi mùa thu của ước mơ




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét