Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

Chủ nhật yêu thương!

Hôm nay là một ngày mưa dai dẳng.....

Đêm hôm qua nằm nghe tiếng mưa rơi, cứ ngỡ như thời tiết đang ở những ngày cuối thu, thấy hơi lạnh lạnh trong chiếc chăn mỏng đắp mùa hè, thấy thèm cảm giác được cô em gái luồn tay ôm vào sau lưng chị.

Mình phát hiện ra một điều là mình rất thích được ai đó ôm từ đằng sau lưng, cảm giác thật êm ái, dễ chịu và được chở che...thấy hạnh phúc, ấm áp vô ngần.....

Sáng nay mưa thật lâu làm mình với chị Lan ko muốn dậy, cái cảm giác được cuộn tròn trong chăn ấm khiến mình mơ màng trong giấc ngủ, mặc dù vẫn nghe tiếng mưa rơi qua khung cửa sổ mở toang suốt đêm qua, mình thích thế, để cái ko khí lạnh lạnh tràn vào phòng ngủ....

Chị Lan vẫn ngủ say, mình với tay cầm chiếc điện thoại lên xem giờ, một lần là lúc 4h49 phút, rồi 6h, rồi 6h30, rồi 7h30...cứ thế, 7h30 mới dậy......

Ngày chủ nhật được dậy muộn thật là thích, cảm giác mắt ko bị mỏi, và những vầng thâm quầng của mắt cũng biến mất, trả lại cho mình đôi mắt vô tư và trong sáng.....

Mình với Bầu đi chơi, cũng là vì muốn chỉnh lại cặp kính đáng ghét. Hai chị em đi ăn sáng, rồi shopping, rất vui. Nghía qua hàng giầy để chọn một đôi, nhưng toàn đôi xấu, chán ko chọn nữa, nghía qua hàng quần áo này, hàng túi xách, hàng đồ chơi....mỗi hàng góp vui một tẹo.

Hai chị em chuyện trò ríu rít, nhìn thằng em thơ ngây và vô tư mà yêu đến thế, người ta biết đâu nó là đứa trẻ con duy nhất trên đời mà mình thích chơi cùng nhất, đi đâu cũng muốn lôi em đi cùng cho vui.

Chủ nhật ko bắt đầu một cách tẻ nhạt như là ngày hội của dọn dẹp, nó vui hơn, mới mẻ hơn khi mình đi ra ngoài với đôi mắt ko kính, nhìn mọi thứ với gam màu lờ mờ như những ngày nhiều sương mù, đi đâu cũng có một cảm giác thận trọng khi mà mình  lôi thằng em trai yêu quý đi cùng thì luôn phải để mắt đến nó và nói với nó bằng một cái giọng hầm hè lẫn ngọt ngào để nó ko chạy lung tung.....

Tầm 10h thì hai chị em về nhà, vội vàng mua ít thức ăn để về nấu cơm thì bố đã nấu từ bao giờ.

Món thịt bò sốt vang hơi dai nhưng mà ăn cũng được, vì ngày mưa ăn sốt vang là khá hợp.

Buổi chiều thật là may. Hẹn anh yêu đi sang Hương béo chơi. Cũng may lúc đi  và về đều ko mưa lắm, đúng là trời hiểu lòng người.

Nhìn Hương béo dạo này còi gí, nhưng mà cái vẻ trí thức giấu sau cặp kính thì vẫn thế.

Hai đứa ngồi buôn dưa lê tới tấp như hai máy khâu chạy hết tốc độ để  anh yêu ngồi 1 mình xem ca nhạc, nghĩ mà thấy mình vô duyên thế, chả biết anh yêu có "sở thích" ngồi đợi chờ thế này ko nhưng mà đây là lần đầu nên ko thấy anh yêu phản ứng gì hết, eo ôi nhưng mà từ lần sau chắc là ngại lắm, phải kiếm thằng con trai lắm mồm nào nói chuyện với anh yêu cho đỡ buồn và cho đỡ thất lễ. Hix!

Ngồi buôn dưa lê, một bên là bạn thân, một bên là anh yêu, thấy thật vui và hạnh phúc. Chưa bao giờ mình có cảm giác đó.....thấy hơi lạ lẫm.

Giá một ngày nào đó được gặp anh yêu của Hương nhỉ, thế là anh yêu của mình sẽ ko bị lẻ loi.

Mà sao mình thích cái cảm giác được là chính mình thế ko biết, khi đó thì chẳng phải lo lắng điều gì, tâm hồn hoàn toàn vô tư, đó là khi được trải lòng ra với những người mình yêu thương.

Ko biết anh yêu có hiểu được điều ấy ko?

Con đường đi về dài thế, nhưng dài mà lại ngắn. Loáng một cái đã về tới nhà, phải tạm biệt anh yêu sau một tuần ngày nào cũng được gặp anh, mình  quen mất rồi nên giờ cứ nghĩ một tuần sau mới gặp anh lần nữa lại thấy rợn người, lo lắng và buồn, giá mà......

Thế  là ngày chủ nhật khép lại với bao nhiêu lưu luyến.

Giờ mình đang ngồi gõ keyboard thì anh yêu đang làm việc......chẳng muốn làm phiền anh vì mình biết anh là người khá nguyện tắc và rạch ròi giữa công việc và tình cảm, có lẽ mình yêu cái phong cách đó của anh nhất.

Thôi giờ phải học bài thôi, phải nghe tiếng anh và đọc sách nữa.

Lòng thầm ước giá mà chủ nhật nào cũng vui vẻ như thế này.

Chợt tiếc nuối khi thấy H bảo chủ nhật tuần tới đi Hải Phòng, miên man nghĩ ngày tựu trường sắp đến, ko biết ta sẽ níu giữ được gì cho mùa hè yêu thương này???



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét