Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2010

Refresh cuộc sống

Sáng nay, một buổi sáng chủ nhật,  sau kì thi đại học khối D,  ko khí trở nên dịu mát hơn bởi trận mưa rào đem qua dường như đã xóa tan cái sức nóng của mùa hè...

Tỉnh dậy lúc 5h sáng, đi tắm gội cho thoải mái và bỗng thấy lòng xôn xao lạ, có cái gì đó như là một niềm vui, một niềm hi vọng, và tự thấy rằng cuộc sống thật tẻ nhạt biết mấy khi ta ko có cái gì để mà ngóng trong, chờ đơi hay hi vọng....

Một tin nhắn và một cuộc gọi nhỡ của anh XXX, một người bạn mới quen.  

Sáng nay ngủ dậy mới reply lại cho anh được, chợt mỉm cười vì thấy mình may mắn khi quen anh, thấy mình và anh có duyên, khi mà chợt nhận ra giữa hai người có khá nhiều điểm chung dù mình chẳng nói ra cho anh biết đó là những điểm chung gì. Mình phục nhất là thành tích học tập xuất sắc của anh, có lẽ mình còn phải chạy dài mới theo kịp. Cảm phục, ngưỡng mộ và thấy cần phải học hỏi anh nhiều.

Bất giác mới hiểu vì sao dì Nghiêm lại ca ngợi anh nhiều như thế, rồi lại mỉm cười khi thấy hình như mình có duyên lắm với dân Bách Khoa, với những anh chàng học kĩ thuật tưởng chừng như khô khan và lạnh lùng.....

Mùa thi cũng dường như giảm nhiệt đi một nửa, bởi thay vì cái không khí ôn thi sôi động là cái tâm trạng hồi hộp lo lắng của các sĩ tủ, lại nhớ 2 năm về trước cũng là tầm này, vừa thi đại học xong, mình cũng đã từng sống trong tâm trạng như thế, nhưng mà có nhiều lạc quan....

.... bây giờ, mình đang sống giữa bao bộn bề của một con bé sinh viên năm 2, bao dự định, bao mơ ước và những quyết tâm, những nỗ lực, những chuẩn bị cho một hành trang vào đời và đồng hành với nó vẫn là một niềm tin, như niềm tin khi sắp bước vào phòng thi đại học với các đối thủ nặng kí của mình.....của hai năm về trước, như niềm tin khi ngồi trong phòng thi làm Toán và nghĩ tới khuôn mặt lo âu của bố, sự chờ đợi của mẹ, sự mong mỏi của các thầy cô giáo, khi ấy mình đã cố hết sức và đã bước ra khổi phòng thi trong trạng thái nhẹ nhàng và rất đỗi tự tin.....

Hai năm sau, con bé là mình vẫn thế, vẫn đầy tự tin vào chính mình....

Sáng nay, ngồi tìm giấy trắng để  học bài, vô tình lật cuốn vở văn ôn thi đại học ngày xưa nhà cô Hồng, xúc động khi nhìn thấy những dòng chữ  bằng bút đỏ cô nhận xét trong cuốn vở văn: Bài viết mạch lạc, sâu sắc, sáng tạo, giàu cảm xúc.....đó là lời cô phê trong cuốn vở văn, ở bài viết bình giảng hai khổ thơ đầu bài Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm, và chợt thấy vui sướng kì lạ khi nhớ ngày xưa cô hay gọi mình là Ban dắc thứ hai, khi trong một đêm mình ngồi làm 4 bài văn bình giảng.....

.....những kí ức ấy đã qua rồi, với người ta có lẽ nó sẽ đi vào dĩ vãng, nhưng với mình, đó mãi mãi là những kỉ niệm đáng nhớ của đời học sinh, của một con bé yêu văn, mê văn và coi văn như một thế giới tâm hồn đa sắc, đa chiều, coi văn là tình yêu, là đam mê......

Thế  nhưng con bé ấy không đi theo nghiệp Văn như cô giáo của mình, nó đã chọn một ngành nghề mà theo người ta nói là trái khoáy so với sở trường của nó, nhưng mà nó vốn dĩ là một con bé thích khám phá, thích chinh phục và thử sức với nhiều lĩnh vực, nó sẽ giữ mãi tình yêu văn như là vật báu trong trái tim mình, sẽ ko bao giờ quên, ko bao giờ....còn nó sẽ nỗ lực trong những lĩnh vực mới....nó muốn trở thành một con người nhạy bén và năng động.

Sáng nay, một buổi sáng chủ nhật thật trong lành, thấy tâm trạng  của mình có cái gì đó thật khác lạ, phải chảng cơn mưa đêm qua đã refresh lại tất cả???

Thấy cần phải lạc quan và sống vui vẻ lên, quyết tâm hơn, nỗ lực hơn, yêu thương nhiều hơn và nhất là hãy sống thật với chính mình, hãy cho đi những nụ cười, những quan tâm thật chân thành và vô tư.

Đó chính là liều thuốc refresh lại cuộc sống này.

Mong cuộc sống mãi là một sáng chủ nhật trong lành như hôm nay!



 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét