Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Entry thứ 25

Listen breakfast_ show with Monsoon.........!!!

Giật mình khi thấy tháng này nó viết blog nhiều quá, nhiều hơn những gì nó tưởng, cũng dễ hiểu thôi, vì đây thực sự là những tháng ngày có ý nghĩa đối với nó....

Buổi sáng của con bé Monsoon bắt đầu bằng sự cựa mình của Pig, khi Pig tỉnh dậy cũng là lúc nó tỉnh dậy, dường như có một sự đánh tín hiệu vô cùng tinh tế......

Thế rồi nó bắt tay với những công việc hằng ngày ko thể thiếu vào mỗi buổi sáng.

Một ngày của Monsoon bắt đầu sớm hơn mọi người, có lẽ nó muốn tận hưởng những khoảnh khắc trong lành nhất của mỗi ngày nên sẽ luôn cố gắng ko ngủ nướng để đón bình mình sớm hơn, để những gì trong trẻo nhất sẽ kéo dài trong tâm trí hơn.....dù có thể tối qua thức khuya vì mê mẩn những mẫu thời trang hot nhất của mùa thu năm nay....hay sự hấp dẫn vô hình nào khác trên những trang web 4teen.....mà có lẽ chỉ có những lúc nghỉ hè rảnh rang ntn thì M mới có thời gian mà xem.

Thế rồi khai vị bữa sáng bằng một viên thuốc đau dạ dày đắng ngắt, cái hương vị na ná như thuốc bắc dường như đã đi vào " tiềm thức" của một con bé bướng bỉnh là nó, tiếp đó là bữa sáng và kết thúc bởi một viên Tobicom vị dầu cá, mãi rồi cũng quen, nhưng hương vị ấy trở thành một phần  ko thể thiếu đối với M.....

Bật máy tính và tự cười một mình với chú voi màu xanh nghịch ngợm......

Ca khúc chào buổi sáng của Monsoon là giai điệu nhẹ nhàng quen thuộc của Bản tình ca mùa đông, cái giai điệu ko ồn ào mà ko quá buồn đến não nề, đủ chậm để cảm nhận được cái nhịp sống đang trôi đi nhẹ nhàng ko chút xô bồ, đủ tinh tế để một tâm hồn nhạy cảm là mình tìm về với những kí ức đẹp vô ngần....lòng man mác nhớ về một buổi sáng mùa thu đẫm sương, con bé 15 tuổi tập tễnh trên đôi chân bị bong gân tới lớp ôn thi HSG Văn cô Quy trong ánh mắt ái ngại của bao người, đó là buổi sáng có nắng và gió, có cái hanh khô của mùa thu, có cái tiếng sột soạt của những chiếc là khô, đó là khoảnh khắc mà 5 năm sau hay nhiều nhiều năm sau đó, ko bao giờ M tìm lại được nữa......

Thế rồi tiếp tục với bản tin VOA mà nó nhận được từ emial gửi về từ hôm qua.....nó thấy thích nghe VOA rồi, có lẽ nó sẽ chọn kênh này cho món khai vị tiếng Anh của nó mỗi ngày......

Chưa bao giờ M thấy tình yêu của nó tự do như thế này, nó đã thề nếu tình yêu là một sự ràng buộc để mà mất tự do thì nó thà ko bao giờ yêu ai hết, bởi nó tôn thờ tự do cá nhân của cả nó và người ấy, bởi vì nó muốn tình yêu phải là niềm tin và sự thủy chung, và bởi hơn ai hết nó tin vào sự tuyệt đối trong tình yêu, và có lẽ đó là điều tuyệt dối duy nhất trên đời này nó muốn tin.....

Nó thực sự hài lòng và thoải mái, bởi nó được là chính mình, cả trong lúc này và khi bên người ấy, nó thấy tình yêu của nó đẹp, và nó muốn cảm ơn ai đó đã mang hạnh phúc này đến cho nó...giờ nó đang tự hỏi ai đã mang cho nó niềm vui mỗi ngày như vậy?

Hôm nay trời ko có nắng, hoặc là sẽ có nhưng nắng rất nhạt, ko giống với những ngày hè nắng như đổ lửa. Nó chợt nhớ tới mùa tựu trường, nhớ những khuôn mặt thân quen của cái lớp học toàn lũ quỷ sứ của nó, nhớ những tiếng gọi của bạn bè, nhớ Ngọc ma nữ luôn làm nó phải cười, nhớ tiếng trầm ấm của Đậu Phộng, nhớ khuôn mặt baby của PA và cái tinh nghịch nhiều khi đến cuồng nhiệt của con bạn Giang Bí....tất cả hiện hữu trong đầu nó và nhắn nhở nó, một năm bận rồn sắp đến rồi, cần có một sự khởi động tốt để bắt đầu mọi thứ thật suôn sẻ.

Buổi sáng bắt đầu bình yên như thế, nó thấy đủ đầy dù hơi bận rộn....

Nó thấy lòng mình thật sự hạnh phúc và bình yên và có thêm nhiều quyết tâm hơn để đi tiếp đoạn đường phía trước.....

Đoạn breakfast show của nó đã hết, nó quay về với những món ăn chính trong ngày.....


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét