Thứ Năm, 29 tháng 7, 2010

Je t"aime beaucoup !

Không biết nữa, nhưng mình biết rằng đó là sự thật. Và đó là một sự thật được kiểm chứng mỗi ngày.....

Con người ta có đầy lúc tự nghi vấn chứ, đó là khi ta sống trong trạng thái không thế nhận biết, theo mình nhớ thì đó là " Thuyết không thể biết" theo trường phái Nhị Nguyên Luận.....

Cái bản tin VOA kì quái mà mình đang nghe làm mình thấy đau đầu, cái gì mà microfinance, microfinance là cái gì? đầu óc mình vừa tiếp nhận thêm một thuật ngữ mới về tài chính: đó là tài chính vi mô, nội dung có vẻ mang đầy tính nhân văn, nhưng tính khả thi ở Việt Nam thì hình như là chưa tới, lòng sáng lên khi nghĩ tới một đề tài mà mình sẽ chọn để bảo vệ, biết đâu cái ý tưởng lớn lại bắt đầu từ những cảm hứng nhỏ nhởỏ, giống như tình yêu nhỏ bé của mình vậy.....

Thế  là thêm một ước mơ bé nhỏ nữa trở thành hiện thực. Không biết anh có thể cảm nhận được hết từng lời trong bài hát ấy là những gì chân thành nhất mình muốn dành cho anh không? Nhưng mình tin là sự đồng điệu của hai trái tim, hai tâm hồn  sẽ mở đường cho tất cả....

Bài hát mà mình vẫn thường nghe trên xe bus mỗi ngày "A little love" thật giản dị và ấm áp. Tình yêu cũng vậy, chẳng cần đao to búa lớn, chẳng cần thề thốt, chỉ muốn mãi như một giấc mơ có thật, chỉ muốn như một dòng suối nhỏ mà chảy mãi không ngừng, chỉ mong tất cả những yêu thương cứ mãi nồng nàn như thế, đừng thoáng đến rồi thoáng đi..... 

Mình vừa quyết định tự học lại tiếng Nhật, mình đã bỏ quên thứ ngôn ngữ đáng yêu này bao nhiêu lâu rồi, tự nhiên thấy nhớ, thấy tiếc, nói gì thì nói, học thêm một thứ ngôn ngữ cũng là cách làm cho ta nhạy bén hơn, đa năng hơn, bởi ngoại ngữ là công cụ nhìn ra thế giới mà, và mình thì vẫn muốn phiêu  lưu lắm.

Hôm qua đọc bài báo nói về sinh viên thời hội nhập mới thấy cái sứ mệnh của tuổi trẻ thật là to lớn mà cũng vinh hạnh lắm chứ, thế là tối hôm qua lôi đống giáo tình tiếng Nhật ra xem lại, tự đặt ra cho mình 2 buổi mỗi tuần ngồi tập viết. Minanonihongo.......

Haizzz.......! chắc là sẽ gian nan lắm đây, nhưng mà thú vị, mình mà, những con đường rải hoa hồng ko phải là lựa chọn của mình, một con bé 20 tràn trề nhựa sống ko thể chọn lựa như thế, mình sẽ đi một con đường khác dù gian nan để tìm đến với những chân trời rộng mở hơn, và mình vẫn tin dù thế nào thì phía trước mình vẫn là mặt trời.....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét