Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

Vô đề tặng anh !

Đêm 27/7....ngoài trời mưa rả rích, không khí ẩm ướt và hơi lành lạnh, em đã ngồi lưu lại hết tất cả những gì mình đã nói với nhau, bởi nó sẽ là một cái nhắc nhở chúng ta hay luôn giữ lấy tình yêu và hạnh phúc mình đang có, nó cũng là động lực nhắc em thực hiện lời hứa của mình: em sẽ yêu người sau trọn vẹn.....

..........

Có bao giờ anh tự hỏi em yêu anh nhiêu thế nào không? hay đó chỉ là một sự rung động thoáng qua?Có bao giờ anh tự hỏi mình như thế không? có bao giờ anh nghi vấn không?

......

Còn em thì đã tự đặt câu hỏi cho mình nhiều lần, rất rất nhiều ngay cả khi đứng bên cạnh anh, nhưng rồi em nhận ra đó là một tình yêu thực sự, không phải là sự rung động.

......

Tại sao anh lại nhắn tin cho em? có phải vì mọi người quảng cáo về em nên anh muốn thử nói chuyện với con bé kiêu kì này xem? hay tại vì chính anh cũng đang muốn đi tìm cho mình một tình yêu?

.......

Sao em không ngạo mạn để thử lòng anh? hay làm mình làm mẩy như những người khác? thế rồi em nghĩ em sẽ không bao giờ là người khác, em là em thôi. Người ta sống chân thành thì khó, nhưng kiêu kì, ngạo man, thực dụng xấu xa thì rất dễ....Thế nên em đã chọn cách thể hiện tình cảm tự nhiên nhất như thế. Cho đến giờ em vẫn thấy bất ngờ..

.......

Anh có muốn mình yêu nhau lại từ đầu không? sẽ rút lại lời yêu để bắt đầu một quá trình tìm hiểu mới? Anh có bao giờ nghĩ thế không?

.......

và...bởi vì lời yêu thương không thể như tiền gửi ngân hàng phải không anh?muốn gửi vào, rút ra lúc nào thì rút phải không anh?

.........

Em biết anh và em còn rất trẻ và cơ hội tình yêu đến với mình thì rất nhiều. Liệu có bao giờ mình nghĩ lại không và thấy hối tiếc không? hai năm không ngắn nhưng cũng khá lâu với những ai không kiên trì, nhất là với những tình yêu chưa một lần thử thách.

Em vẫn lo lắng nhiều lắm, những em biết tình cảm em dành cho anh sẽ vẫn thế thôi, bởi em ko phải là đứa yêu cho vui, em tin vào lựa chọn của em

.......

Trước khi quen anh, em như một con chim bị thương một cánh, sợ không dám bay xa nữa....khi gặp anh em thấy có một niềm tin, dù ko chắc chắn, em vẫn tin vào linh cảm đầu tiên của mình...có lẽ anh là người đã chữa lành vết thương cho em

........

Thật ra lời đầu tiên em muốn nói với anh không nên là lời yêu mà phải là lời cảm ơn

Bây giờ người có thể làm ho em khóc chính là người mà em yêu thương

........

Dù vẫn chưa nói hết được những gì em muốn nói nhưng em nghĩ thế là đủ, thời gian sẽ trả lời...chỉ biết rằng em yêu anh và tin anh, muốn cùng anh đi hết con đường phia trước, em sẽ cố gắng để hoàn thành tốt nhiệm vụ học hành, mà vẫn giữ được tình yêu của mình

........

Giá mà có anh ở đây ngay bây giờ nhỉ, em sẽ nắm chặt tay anh, em biết là từ giờ nếu một ngày em yếu đuối, nhụt chí và mệt mỏi thì em đã có bàn tay ấy rồi, đừng bào giờ rời xa em anh nhé!

........

Em muốn em có một cái riêng thật độc đáo, để trong vô vàn những người con gái đi qua anh, anh không nhầm em với ai cả, anh sẽ nhận ra em và luốn nhớ đến em.

........

Voi Còi của em à, em sẽ cùng anh đi hết con đường này, dẫu có gian nan đến thế nào đi nữa, vì em tin vào lựa chọn và tình yêu của chúng mình.

Em tin là chúng mình sẽ không bao giờ buông tay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét