Thứ Ba, 20 tháng 7, 2010

20/7

Anh!

Có vội vàng quá ko khi ngày hôm nay, mình đã ko thể giữ nguyên tình cảm ấy trong lòng, ko thể giấu đi những cảm xúc vốn có, những gì mà anh và em đã thầm hiểu nhau trong từng câu nói, từng cái tin nhắn...... Hôm nay tất cả đã rõ ràng, mọi thứ đều hiện rõ để em biết là em ko đang mơ....

Anh có ngủ được ko? Đêm nay có lẽ em sẽ thức, sẽ thức để nhớ về một con đường lần đầu tiên em đặt chân đến dù đã nghe qua nhiều lần, đường Hàn Quốc.

Em ko nghĩ là em lại có một ko gian đẹp như thế bên anh, em thấy thời gian, vạn vật đều như muốn ngừng lại, nhất là khi anh nắm tay em và nói rằng: Đừng bao giờ mình buông tay nhau ra...em muốn khóc, vì cảm động, và vì tất cả những gì chất chứa trong lòng em từ mấy hôm nay, em muốn khóc, nhưng ko hiểu sao khi ấy lại kìm lòng được, chắc anh sẽ ko biết lúc ấy em đã cố gắng kìm nén đến mức nào.

Anh ơi, muốn có anh ở đây quá, để ôm anh chặt hơn, lâu hơn nữa, để anh biết là em đang sợ hãi lắm, đang mơ hồ hình dung ra cái viễn cảnh ko may mắn ấy, em vẫn chưa có niềm tin, vẫn thấy bất an, vẫn lo lắng lắm, vẫn muốn nói với anh là hãy cho em nhiều, nhiều hơn thơi gian nữa, để em biết giấc mơ của em là có thật.

Em muốn có thời gian, để thử thách tình yêu của mình, để kéo dài mãi mãi những yêu thương và làm cho nó trở nên sâu đậm hơn, để em biết anh là của em chứ ko phải của ai khác. Tình yêu có cái gì đó ích kỉ phải ko anh? Cô Hồng đã nói với bọn em rằng: 

Trong cuộc sống tất cả đều có tính tương đối, nhưng trong tình yêu thì nên có hai chữ tuyệt đối. 

Và em thích hai chữ TUYỆT ĐỐI trong tình yêu, bởi nó sâu nặng, nó tha thiết và thủy chung, nó là mơ ước của bất cứ ai yêu nhau trên thế gian này.

Hãy cho em thời gian anh nhé,  để em biết là mình ko đang mơ. Anh hãy chờ em được ko anh, để một ngày em đủ trưởng thành, và mình sẽ cùng bước trên một con đường hạnh phúc của cả anh và em, anh nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét