Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2010

Buồn.....

Buồn là khi cái entry dở hơi tự nhiên bị mất mà ko thèm lưu tự động vào bản nháp, làm mình phải mất công gõ lại trong nỗi bực dọc ấm ức.

Buồn là khi trái tim nhạy cảm thấy cô đơn vô cùng và nhiều tâm sự vô cùng......mà ko biết nói cùng ai.

Buồn là khi ta thấy nghi ngại.

Có dễ dãi quá ko khi ta đón nhận tình yêu thật đơn giản và có phần chóng vánh.

Có nhàm chán quá ko khi tình yêu bắt đầu ko một thử thách, ko một sự chinh phục, nó đơn giản và tự nhiên, nó nhanh chóng như một sự sắp đặt của số phận?

Có mạo hiểm quá ko khi XXX nói rằng tình yêu như một ván bài đỏ đen, chỉ có được hoặc mất?

Có ích kỉ quá ko khi ta chỉ mong người ấy là của riêng mình ta thôi?

Có ngu ngốc quá ko khi ta nghĩ người ấy hiểu ta rằng đã cho đi một tình yêu chân thành không ngạo mạn?

Cái gì dễ dàng quá cũng khiến người ta cảm thấy ko còn trân trọng nữa.

Hạnh phúc đến quá dễ dàng khiến người ta cũng dễ dàng để tuột mất nó.

Nếu tình yêu là một cuộc chạy đua, một lời thách thức, là cơ hội cho ta thể hiện bản lĩnh, là một cuộc vui lấp chỗ trống tạm thời, là một thứ trang sức nâng cao hình ảnh bản thân...thì ta thà chịu  suốt đời cô đơn, cô đơn để khỏi phải thấy những cảnh đau lòng.

Ta thấy lòng mình đầy  nghi ngại.

Cần thời gian để duy nghĩ và kiểm chứng lại.

Cần lắm một niềm tin.

Ta muốn khóc thật nhiều......



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét