Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

Giấc mơ có thật

"Đêm qua em mơ thấy anh mang mùa xuân yêu thương dịu êm , cùng điệu nhạc chất ngất hòa theo tiếng trái tim em rung lên. Cầm bàn tay, anh nói những lời ân ái mặn nồng. Thời gian ngừng mãi cho hoa lá khoe màu....

Khi ban mai đánh thức giấc mơ hồng đem qua em đã mơ, người giờ này đã đến một nơi rất xa  xăm em còn đây. Bờ mi em hoen nước mắt vì tình yêu tan vỡ, biết khi nào anh như giấc mơ ngày qua, lòng em luôn khao khát nhớ mong người ơi anh biết chăng?"

Tạm biệt  giấc mơ của Lệ Quyên ngày nào đã làm mình thấy buồn, giờ đây đó không phải là một giấc mơ trong đêm xuân nữa, ko phải là  một giấc mơ thoáng qua trong nhớ nhung, khắc khoải nữa....mà đó là giấc mơ bé con của một đứa nghịch ngợm và thích làm những ý tưởng mà người ta coi đó là điên rồ như mình.

Đó là một giấc mơ có thật!

Mình phát hiện ra là thế giới này rộng quá, và đâu đâu ta cũng tìm thấy cho mình một khoảng trời bình yên, chỉ là ta có thực sự muốn tìm nó hay không, ta có thực sự muốn biến giấc mơ của ta thành hiện thực hay ko mà thôi.

Bình yên là khi tâm hồn ta vô tư và thoải mái, là khi ta ko vướng bận những ưu tư, phiền muộn, đắn đo, là khi ta được là chính ta trong cái thế giới chỉ có hai người.

Bình yên là khi ta được trải lòng mình cho tất cả, là khi ta được ngồi ngắm nhìn dòng sông êm đềm như lòng ta đó, là khi ta ngước nhìn lên bầu trời bao la, và thấy cái thế giới ta đang sống thật sự tự do......

Bình yên là khi những kí ức về EX ko còn nữa, ko còn khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, kỉ niệm ấy, lo âu ấy....... ta hoàn toàn thoát khỏi được cái vỏ bọc mà EX đã vô tình trao cho ta. Nếu ở một phương trời nào đó, EX biết tâm hồn ta thật sự bình yên thì anh sẽ vui lắm, sẽ yên tâm về ta lắm. 

Thế  là những ngày cuối tuần bình yên đã trôi qua, tuy ngắn ngủi nhưng đáng nhớ, vì nó quá êm đềm, vì mình được là chính mình trong cái thế giới ấy. Chẳng biết sao nữa, chỉ thấy vui, thấy hạnh phúc nhưng tiếc nuối, và sợ.........

Sợ một ngày khi cơn mơ vụt tan.

Sợ một ngày khi khoảng cách và thời gian, khi những bận rộn, những lo toan, nhưng áp lực cứ thế mang những giấc mơ đi xa dẫn với hiện thực của nó.

Sợ tất cả những gì đép đẽ mau đến thì cũng sẽ mau đi, sợ mọi thứ chỉ là ảo ảnh như người bộ hành trên sa mạc tìm nước.

Sợ tất cả chỉ như một sự được_ mất, như một cuộc vui rồi cũng chóng tàn.

Sợ tất cả chỉ như một cuộc phiêu lưu, một sự thách đố.

Sợ nhiều thứ..... bởi hạnh phúc như một nắm cát, nắm càng chặt thì cát càng rơi nhiều, hạnh phúc càng nắm chặt càng dễ tuột khỏi tay.

Phải làm sao đây để  biết tất cả là một giấc mơ có thật?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét