Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

Niềm vui của em.

"Khi ông mặt trời thức dậy, mẹ lên rẫy, em tới trường, cùng đàn chim hòa vang tiếng hát......"

Hôm nay đi đường thật bực mình, vì cái xe 31 mà mình phải đi bô một đoạn cả đau chân, tuy ko quá xa nhưng thế cũng là một đoạn đường đáng kể, nhưng bù lại được ngắm kĩ hơn ngôi trường Bách Khoa rộng nhất, đồ sộ nhất và có thể nói là xếp trong top trường đại học danh giá nhất của Hà Nội. Mình thích ngồi trường này và vẫn ước một ngày được đi dạo khắp trong khuôn viên của trường để biết rằng dân kĩ thuật họ hạnh phúc thế nào khi được tận hưởng một không gian đẹp và lãng mạn đến như thế ( cái này thì mình đã từng nghe báo chí ca ngợi mãi rồi mà chưa có dịp được mục sở thị, cũng do là mình sợ vào đó.... lạc mất).

Vào lớp thầy Tân, đông như quân Nguyên.

Dân ta hiếu học thật, chấp nhận ngồi dưới nền nhà, ngoài cửa lớp hoặc là đứng để nghe thầy giảng bài suốt hơn một tiếng đồng hồ, ko khác gì chuyện của những ông Trạng ngày xưa đứng nghe thầy giảng ngoài của lớp và đêm đêm thắp đèn đóm đóm lên học bài mà vẫn đỗ đạt làm quan.

Học thầy thật là vui, nếu mà ko đi học là thấy nhớ nhớ, giống như thầy bảo: có đứa mất tiền vào chỉ để đến lớp ngắm thầy, kể cũng đúng, vì thấy đẹp lão chứ ko phải đẹp trai như thầy vẫn quảng bá đâu, nhưng cái chính là thấy làm cho cái lớp học, à ko, cái.... lò của thầy tỏa nhiều nhiệt hơn , vì những tràng cười nghiêng ngả.

Học thầy thấy kiến thức mênh mông quá, ước gì có được 1/3 kiến thức của thầy, mình thấy có hứng học thầy, thấy dễ dàng theo kịp tốc độ nói, thấy đã bắt nhịp đều đặn với thầy và thấy vốn từ tăng dần từng ngày, thấy việc đọc báo tiếng anh sễ dàng hơn, những thay đổi đó làm mình thấy nhiệt tình học hơn bao nhiêu.

Vì thế dù con đường đi học có dài, có vất cả, có gian nan...mình  sẽ ko bỏ cuộc, bởi : "Nơi nào có ý chí, ở đó có con đường"


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét