Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2010

Chiều thứ 7 buồn....

Hôm nay là thứ 7, nếu là những ngày trong năm học thì hẳn mình sẽ vui lắm vì thứ 7 đi xe bus rất thoáng, được nghe nhạc thoải mái và đường phố Hà Nội rất ít khi bị tắc, đó là một ngày thật may mắn.

Yêu thứ 7 nhất vì đó là ngày cuối tuần, sáng ngày mai là được nghỉ ngơi, học hành cũng bớt mệt mỏi và áp lực giảm xuống, người ta thường nói với nhau những câu nói dễ nghe hơn.

Yêu thứ 7 nhất vì nếu mai này mình có người yêu thì chắc chắn sẽ chỉ rảnh nhất vào tối thứ 7, sẽ được cùng  anh yêu đi chơi, có thể  là đi chơi bằng xe đạp teen chứ ko phải xe máy hay ô tô cho nó lãng mạn chứ nhỉ?

Yêu thứ 7 nhất vì thứ 7 đi học về chắc chắn sẽ gặp chị Oanh, hai chị em ríu rít kể chuyện môn nọ, trình kia, học hành thi cử, đủ thể  loại chuyện trên trời dưới bể,  lúc thì than vãn sao mình ko có người yêu để mà nhõng nhẽo, để được yêu thương như chị Tú, sao mình ko vô tư như 9X, sao mình không cao thêm vài phân để đi thi tiếp viên, sao mình không thế nọ, ko thế kia.....

Buổi tối thứ 7 được online thoải mái hơn ngày thường, được tha hồ lướt keyboard kể lể chuyện này nọ cho blog nó nghe, ko thì lại thích nằm gác chân lên chị Lan, hai chị em lại tâm sự những chuyện chỉ con gái mình mới hiểu, hay là hai chị em đi dạo loanh quanh, ngắm con đường tấp nập những nam thanh nữ tú , họ đều có đôi, còn hai chị em mình thì vẫn cô đơn, chị luôn than thở cho cái sự cô đơn của mình, nhưng mà chị chẳng bao giờ thèm nhấc máy tiếp chuyện những anh chàng nào để ý tới chị, thật là mâu thuẫn quá!

Buổi tối thứ 7 hay rủ chị Lan len lén lên trung cư chỗ anh Huỳnh, anh Hậu, mấy anh em ngồi buôn dưa lê, rõ là vui, tình cảm và thân thiết hơn những quán cafe nhộn nhịp nhiều.

Còn hôm nay, ngày thứ 7_17/7, lại là một ngày........

Buổi sáng ra khỏi nhà không thèm buộc tóc, cứ để tóc xõa cho gió mát luồn qua, mát rượi và trong lành quá !

Nắng nhẹ nhàng, mát dịu, gió mơn man, ngồi xe bus tắt điều hòa, mở cửa sổ cho gió luồn qua vui đùa, thấy không gian của mình thênh thang quá, đầy nắng và gió. 

Hôm nay nhìn chị Oanh trong bộ dạng Xteen không tưởng, thấy thích cái dáng vẻ đó của chị hơn là dáng vẻ mệt mỏi: Chị vừa đi học về! 

Thế nhưng niềm vui ngày thứ 7 của hai chị em mình ko trọn vẹn, những ngày hè  trôi qua chắc cũng ko được bình yên, nhưng vì đó là chọn lựa, ko thể nào khác, ta đã chấp nhận rủi ro để có được cơ hội, ta mất tiền mua cơ hội cũng chính là ta trả tiền cho những rủi ro. Nhưng mà đừng bao giờ hối tiếc, vì ko nên giới hạn mình vào một cái gì đó, có trải nghiệm là có trưởng thành mà, em tin là như vậy!

Cho đến giờ mặc dù em vẫn buồn, chỉ biết trút hết vào cái blog thân thương này, chẳng muốn nói với ai, than thở cùng ai nữa, chỉ có mỗi chị em mình biết thôi nhỉ? Thôi kệ đi, cứ một lần vô tự đi xem sao, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, sẽ lại trở về với quỹ đạo thường ngày của nó thôi mà.

Lâu rồi em ko học tiếng Nhật, nhưng cứ thi thoảng em lại nhớ ra cái thứ ngôn ngữ nhẹ nhàng ấm áp đó. Em biết trong tiếng Nhật người ta tỏ tình rất dài và ko mấy khi nói thẳng, đó là khi yêu ai đó thì họ sẽ nói: tôi yêu tất cả những gì thuộc về em.

Nghe cảm động và hay chứ không xáo rỗng chị nhỉ?

Hôm nào chị em mình đi học thêm tiếng Nhật nhé, em chỉ thích đi học ngoại ngữ và nấu ăn thôi vì mình là con gái mà, chị em mình sẽ tích lũy thật đủ cho một gia đình hạnh phúc,  sẽ chuẩn bị đủ đầy cho một tình yêu, mà với em đó là sự trọn vẹn. Em đang cố gắng.

Hôm nay nếu mà không có chị thì chắc em sẽ chả biết tâm sự với ai nữa, thì có lẽ em sẽ khóc, khóc tức tuởi, mà ko dám mượn một bờ vai của ai cả, cũng giống như hôm em bị sốt cao, ngồi bên cạnh một anh chàng nào đó mà em ko biết tên, em thấy mệt mỏi quá, em muốn mượn vai anh ấy để dựa nhưng mà ngại, em cứ ngập ngừng chẳng dám nói vì sợ người ta hiểu lầm thì sao, mà lúc đó em chóng mặt quá, muốn ngất lịm đi để khỏi phải chịu đừng nữa, vậy mà em vẫn cứ cố gắng ngồi, chống chịu, cũng như ngày hôm nay, khi nước mắt trực trào ra mà môi em vẫn mỉm cười, vẫn bình thản, em ko ngờ em lại có thể kiên cường như thế. 

Có lúc em mệt mỏi thật sự, và đôi lúc thất vọng nữa, nhưng mà ko sao, vì còn nhiều thử thách chờ đợi ta mà, phải kiên trì, mạnh mẽ, quyết tâm, chị nhỉ?

Chiều nay ngồi buồn, muốn được đi đâu đó cùng ai, nhưng mà chợt nhận ra là mình ko có ai hết, thấy trống vắng, cô đơn. Hóa ra blog chính là nơi mình được là chính mình, là cái nơi sâu thẳm trong tâm hồn mà chỉ ở đó thì bức màn bí mật của tâm hồn mới được kéo ra.

Tự động viên mình hãy cố gắng nhiều hơn, và cuộc sống đôi khi là phải biết chấp nhận.

1 nhận xét:

  1. Nhung loi tam su sao nghe buon qua con gai that hay suy nghi vo tinh doc blog cua em ma vo tinh cung buon theo mong em som tim dc bo vai de chia se tinh cam cua minh

    Trả lờiXóa