Thứ Tư, 30 tháng 6, 2010

Về quê nội


Mẹ tôi  sinh ở Hà Nội, còn bố sinh ra ở Hưng Yên, nhưng bố xa quê cũng hơn 3 chục năm nay, bố học hành và gây dựng sự nghiệp trên mảnh đất Hà Thành, nơi mà mẹ tôi cũng ngày ngày cắp sách tới trường. Tuổi thơ của mẹ đầy ắp những hoài niệm về phố cổ, nơi mà bác Hoàng, bác Kim Anh hay dẫn mẹ đi chơi vào mỗi ngày cuối tuần. Còn tuổi thơ của bố là trận lụt lội năm 77, khi mà cả nhà phải sơ tán đi nơi khác, bố và các bác phải vật lộn sống chung với lũ......

Hai bố con về quê hôm giỗ cụ, 19/5 âm lịch. Lâu lâu rồi bố mới đi bus về quê, xe bus chắc chắn là sẽ ko thể thoải mái bằng xe của nhà nên bố có vẻ mệt, cũng là do mình gàn bố, muốn hai bố con thong dong đi xe bus để có thời gian nói chuyện.

Mảnh đất quê hương thân yêu của tôi nổi tiếng với nhãn, nó cũng kiêu hãnh đứng ngang với những vùng quê nổi tiếng gắn liền với đặc sản như vải Thahh Hà, Lục Ngạn Bắc Giang, bưởi Đoan Hùng.....Tôi chính thức đã được về thăm đất nhãn lồng, một vùng đất cách thị xã chừng 5km, còn vùng quê nội tôi là đất bãi, đất phù sa, chỉ trồng toàn ngô, đỗ, lạc......mà ko có nhãn.

Lần về quê này cũng vui như những lần trước. Có một điều đặc biệt hơn là tôi được thằng cháu ngang tuổi dẫn ra hồ Bán Nguyệt chơi. Ở đó mát và cũng đẹp ko thua kém Hồ Tây là mấy, nhất là lại nghe EX nói về hồ Bán Nguyệt một lần, anh đã dẫn tôi ra đó lần về đám cưới bạn anh và kể cho tôi nghe nhiều kỉ niệm với người yêu cũ của anh, tôi ko biết tôi và chị Phương ấy có duyên gì với nhau ko nhưng mà chúng tôi có thật nhiều điểm chung. Tôi chỉ mang máng về chuyện tình của hai người mà ko đi sâu, với tôi thì thời quá vãng đó ko còn ý nghĩa gì nữa, anh vẫn giữ ảnh của chị Phương chụp chung với anh, và có lẽ anh vẫn giữ ảnh của tôi, của chị Liên, của chị Trang hay bất cứ người con gái nào khác đi ngang qua đời anh. Vì anh của tôi là như thế. 

Hồ Bán Nguyệt một buổi chiều đầy nắng và gió, tôi gọi điện cho một anh bạn, anh ấy cũng ở gần hồ, lâu lâu mới lại gặp anh, anh vừa đi làm về, gặp tôi, anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi ăn mặc Xteen, ko giống như những lần gặp trước, đơn giản vì ở nhà mà, tôi ko muốn diễn những bộ quần áo quá trang nghiêm khiến người ta thấy......sợ

Tôi đi thăm phố Hiến, đi cả vào chợ phố Hiến, gần giống với chợ sinh viên, nhưng thú thật tôi ko vừa mắt một thứ gì để mua cả.

"Thứ nhất kinh kì, thứ nhì Phố Hiến"

Câu thơ nổi tiếng này có lẽ chả ai là con cháu Hưng Yên lại ko thuộc cả.

Tôi cũng đã từng xem cuộc thi Miss Phố Hiến năm 2008, con gái quê nội cũng đẹp ko kém,và cũng thanh lịch như người Tràng An, cũng hiểu biết và cũng trình diễn rất chuyên nghiệp......

Buổi tối ở quê trời thường rất nhiều sao, nhà tôi hay trải chiều ngồi ở hè ăn cơm, tôi rất thích thú với điều đó.....nhưng có một điều tôi ko thích là bây giờ những món ăn của quê hương ko giản dị và đạm bạc như trước, ko có cái phong vị quê hương như trước nữa, ko có rau muống với cà dầm tương, ko có canh cua rau mồng tơi....và chỉ toàn thịt, cái mà tôi rất ghét vì tôi ko thích ăn thịt, và cũng bởi tôi thấy yêu những món ăn quê hương ấy hơn, tôi muốn quê hương phải thật sự là quê hương, dân dã và đầm ấm.

Tại các bác sợ tôi ko quen ăn rau? hay tại người ta nghĩ dân thành phố thì phải ăn những món ăn thành phố?

Tôi ko biết, nhưng tôi thấy hơi buồn và chạnh lòng.

Đêm ở quê tôi khác xa với ở nhà. Nằm trong cái buồng ngủ tối om, mùi hương cũng khác, nó ko giống với phòng ngủ của tôi, tôi quen dùng một loại nước hoa, vì thế nó đi vào tôi qua từng giấc ngủ, còn ở đây, tôi ngửi thấy mùi quê hương ngay cả trong phòng ngủ, mùi ngái ngái của đất sau cơn mưa, mùi hoa dạ hương, mùi của nước, của  gió quê hương, rất nhiều, rất nhiều hương vị lạ mà quen.

Tôi đang mơ màng....khi đó là 1h30 sáng thì điện tắt, mất điện rồi, chiếc quạt ko chạy nữa, nằm im, tôi tỉnh giấc, vì tôi khá thính ngủ.

Bác dâu tôi tìm chiếc quạt quạt cho tôi, tôi thấy mình bé lại, như ngày xưa, những ngày còn ở tập thể cơ quan của bố mẹ, những đêm hè mất điện, mẹ thường quạt và ru tôi ngủ...và tôi nhớ, tổi liên tưởng, tôi trằn trọn ko ngủ được, tôi lấy chiếc quạt từ tay bác tôi quạt cho đứa cháu, bác lại giằng lại, để bác quạt thôi, còn hai đứa ngủ đi, tôi cảm động, bác cũng ko ngủ được, ngồi hẳn dậy quạt cho chúng tôi, tôi thấy nước mắt mình chảy ra, cảm động, giống như ngày xưa còn bé...nằm ngủ mẹ quạt cho mà thấy thương mẹ.

Tôi miên man suy nghĩ về tấm lòng của những người dân quê tôi, họ hiếu khách đến độ quên mình, tôi ko ngủ được vì biết bác dâu tôi dã ngồi quạt cho chúng tôi ngủ cả đêm. Mãi gần sáng có điện, tôi mới ngủ thiếp đi, nhưng cũng ko ngủ được lâu, 6h30' thức giấc vì những âm thanh của một ngày mới trên quê nội thân yêu của tôi.

Một buổi sáng thật bình yên, tôi ngủ dậy thì đứa cháu đã dậy từ bao giờ, bác tôi đã thịt xong con vịt....tôi xấu hổ và ái ngại....

.......tôi đi tắm, nước mát lạnh, sau một đêm trằn trọc, tôi ướt đẫm mồ hôi, phải đi tắm thì mới tỉnh ngủ được.....

Tôi ko thích ăn sáng, ko muốn sống theo cái nếp ở nàh nữa, tôi muốn hòa vào cái nếp sống ở quê tôi, giản dị và chịu khó, dù cuộc sống bây giờ ko còn vất vả lam lũ như trước nữa.

Tôi muốn sống thế nào đó để ko bị lạc lõng, tôi vẫn luôn muốn là một đứa con gái hòa đồng như thế, chẳng nề hà việc gì, chẳng sợ bẩn, chẳng ngại khó, chẳng sợ gì hết, nếu như đã sống trên mảnh đất quê hương này.

Tôi biết các bác và anh chị, các cháu rất qúy tôi, ưu ái tôi nhiều lắm, cả bà nội nữa. Bà có bao nhiêu là cháu chắt nhưng thử hỏi đứa nào đã dám ngủ với bà như tôi, vì bà tôi khó tính và thường chọn người ngủ cùng, bà tôi sống theo kiểu tiểu thư đài các ngày xưa, mà cực kì khó chiều. nhưng tôi thì chẳng bao giờ làm bà phật lòng, bà rất quý tôi, chiều tôi và tôi hợp tính bà, khá hiểu sở thích của bà.

Về quê, tôi thấy mình nhỏ lại, được che chở, bao bọc, tôi ko phải vất vả, mà cũng ko phải tự lập như ở nhà, khi mà ở nhà thì tôi phải tự lo cho mình tất cả, tôi phải tự đi tìm việc làm, tự làm mọi thứ mà mình có thể, vì bố mẹ tôi luôn để chúng tôi tự lập từ bé.

Về quê, con nhóc 20 bỗng biến thành con nhóc 10 tuổi, tất cả mọi việc tôi chẳng phải làm gì mặc dù đã cố gắng lăn sẻ vào làm, vì tôi xấu hổ, nhưng mà......

Tôi muốn viết nhiều về quê tôi lắm, để mà suy ngẫm nhiều hơn, nhưng có lẽ mỗi lần một ít, mỗi trải nhiệm một ít mới thú vị.....chỉ biết là khi ngồi trên xe bus về nhà, dù bên tai là chiếc mp3 với những bản nhạc quen thuộc nhưng tâm trí tôi thì để lại ở quê hương, có lẽ đây là một lần về qua đáng nhớ nhất, khi tôi thấy được tình cảm sâu sác của những con người nơi đây...

Tôi vẫn nhớ một đêm hè nóng bức, bác tôi ngồi quạt cho tôi ngủ, nghĩ đến đó tự nhiện nước mắt rưng rưng....quê nội!

1 nhận xét:

  1. Anh chưa biết tuổi tác thế nào, xưng này cho dễ. Hjhj.
    Em viết blog hay thật. Lâu lắm, không anh không đọc được blog hay vậy.

    Trả lờiXóa