Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010

Sống


Nếu cuộc sống đôi khi là một chuỗi những điều tẻ nhạt thì hãy đổi màu cho nó đi, đừng bắt mình phải sống trong cái gam màu tẻ nhật mãi như thế.

Nhiều khi mình thấy buồn chán, thấy bí bức, muốn phá cách, muốn chạy tung tăng ra ngoài kia, dù chỉ là được đi, được chạy, như một con bé 10 tuổi ngày xưa, hồn nhiên và vô tư.

Nhiều lúc thấy sợ vì thời gian cứ trôi đi trong sự lặng lẽ đến rợn ngợp, và một chuỗi những điều buồn chán cứ lặp lại ko ngừng, thấy sợ nếu như mình đánh mất tuổi 20 trong cái thầm lặng đáng sợ như thế.

Lớp học thầy Tân là một niềm vui vì mình được gặp gỡ nhiều con người khác nhau, đến từ nhiều trường đại học khác nhau, từ nhiều miền quê khác nhau, họ có nhiều tình cách, phong cách khác nhau, và thú vị hơn là bởi vì họ khác mình, họ có nhiều cái đặc biệt, họ mang đến cho cuộc sống của mình những gam màu khác nhau, dù với họ, đôi khi chỉ là một câu nói giản đơn: 

Ấy ơi, tớ có thể ngồi đây được ko? 

Ấy học buổi mấy rồi?

Ấy học ngành gì?

Ấy đã đi làm chưa?

Nhà ấy ở đâu?

"Ấy ơi"_ đó là cái câu gọi cửa miệng của mình mỗi khi gặp 1 người bạn mới, mình thấy thú vị với cái câu gọi nửa khách  sáo , nửa thân thiện ấy.

Lớp học rất đỗi bình dị và con người trong đó cũng rất đỗi bình dị, họ là những sinh viên trường khác nên mình cảm thấy có một cái gì đó như là sự cạnh tranh trong học tập, ai cũng muốn show cái kiến thức vốn có của mình, ai cũng muốn làm thế nào đó để mà vươn lên, vì chúng mình đều là những người xa lạ....và đôi khi giữa những người xa lạ lại cho ta một cảm giác thú vị như là một cuộc hành trình để khám phá những điều bí ẩn.

Và với mình đó là những điều ý nghĩa cho cuộc sống, nó tạo nên nhưng gam màu thú vị, tươi mới, vui mắt cho cuộc sống của mình.

Chủ nhật....VÒNG SỐ 8

Mình và chị Lan đi học để thi lấy bằng xe máy,chờ đúng dịp hè này mới đi học vì sợ mất mất mấy buổi học chính trong năm, mình cũng ko cần bằng lái xe lắm, khi mà phương tiện chủ yếu của mình là bus, mình thấy thích nó đơn giản nó an toàn và phù hợp với mình.

Lần đầu tiên đi vào cái vòng số 8 đó, thật là khó nhưng mà thú vị, vì nÓ như một trò chơi, nó như một cái quy luật gì đó, nếu như một lúc nào đó ta đi ra khỏi vòng thì cuộc đời ta sẽ rẽ sang một ngả khác, đó là sự trệch hướng, cái vòng số 8 dạy ta nhiều điều, nhất là phải làm sao để giữ thăng bằng, làm sao để mà cuộc sống luôn bình yên trong cái quĩ đạo của nó, làm sao để ta ko bị chuếnh choáng mỗi khi có những bước ngoặt trong cuộc sống, vòng số 8, đó là nhưng thăng trầm của cuộc sống, những sống gió, những biến cố mà con người buộc phải vượt qua, như mình cố gắng để mà ko chạm vạch, ko lao ra khỏi vòng, ko bị chết máy, ko bị ngã, ko làm đổ xe, cố gắng đi qua vòng số 8 như một sự chiến thắng số phận.

Vòng số 8 là một bài test nhưng với mình nó bản chất là một bài học cho cuộc sống của mỗi người, vì cuộc sống là một hành trình.

Vào học lí thuyết giao thông đường bộ, học biển báo, học sa hình, học luật rồi thi thử, 14/15, mình và chị Lan được tiếp tục thi mà ko phải học lại, cũng may vì hai chị em có thời gian ngồi học thuộc 120 câu trước khi kiểm tra nên làm cũng khá nhanh.

Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.

Buổi tối chủ nhật sang nhà cô Hồng chơi, lâu lắm mới gặp cô giáo, cô ko còn trẻ như trước nhưng cô vẫn thế, vẫn cái phong thái như thế, mọi người bảo cô sướng, vì nhìn dáng cô đã thấy cô sướng rồi, còn mình thì thấy cô sướng vì cô sống lạc quan và cô đã truyền cho mình niềm lạc quan ấy.

Ngồi nói chuyện với cô giáo mà thân thiện và gần gũi như mẹ

Cô bao giờ cũng hỏi mình dã có bạn trai chưa, còn mình thì vẫn cúi đầu, ngại ngùng: Chưa ạ, vì em bận lắm ko có thời gian yêu ạ.

Cô lại cười và lại nói cái câu ngày trước: Sinh viên năm hai yêu là được rồi, nhưng mà vẫn phải chú ý học hành.Mà tốt nhất là ra trường hãy yêu.

Với em thì khác, vì con người ta ko thể làm tốt nhiều việc cùng một lúc, cái gì cũng có giá của nó, em ko thể là một người yêu chu đáo khi em đang muốn dành toàn tâm cho việc học, em ko muốn có thêm một tình yêu buồn nào nữa, em cũng ko muốn làm thêm một người nữa thất vọng vì với em như thế là quá đủ.

Em thật sự chưa sẵn sàng cô ạ, hay bởi vì em quá kiêu kì ???

Mọi người thì nghĩ là em kiêu kì, nhưng cứ kệ họ thôi, kệ dư luận, em muốn là chính em chứ ko muốn thay đổi bởi những điều tiếng của dư luận, em muốn sống, muốn yêu theo cách riêng của mình và với em cái gì cũng có giai đoạn thích hợp của nó, chỉ khi ta làm mọi thứ đúng lúc thì ta mới hạn chế được những hối tiếc ko đáng có, giữ một bóng hình trong tim để rồi phải dằn vặt vì ko thể yêu nó trọn vẹn ư? Vậy thì thà để cho con tim tự do để ko bao giờ phải nói xin lỗi tình yêu.

Cứ để mọi thứ như thế, tự nhiên mà ko gò ép, ko sống vội vàng để phải giật mình hối tiếc, ko yêu vội vàng để rồi phải khổ đau, em muốn sống đúng nghĩa là sống chứ ko phải tồn tại, sống chứ ko phải tồn tại để mà hưởng thụ.

Em muốn sống để ko hoài mất tuổi 20 tươi đẹp này.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét