Thứ Hai, 14 tháng 6, 2010

Entry cho mẹ của con


......Sinh nhật mẹ năm nào trời cũng nắng như đổ lửa, còn sinh nhật con năm nào trời cũng hay làm cơn mưa dịu mát, khi thì đêm, khi thì sáng, có khỉ cả ngày. Mẹ con mình đều sinh nhật vào mùa hè mẹ nhỉ?

Mẹ bảo mẹ tuổi Khỉ nên sinh vào mùa hè sẽ có nhiều hoa quả và nước suối, còn con là Ngựa nên sinh vào mùa hè cũng có nhiều cỏ non....thế là mẹ con ta ko bao giờ lo bị đói, vì sinh đúng mùa đẹp mẹ nhỉ, nhưng cái con hi vọng nhiều nhất là mẹ sẽ bớt vất vả đi, để sống thật hạnh phúc.

Thế là đã 42 cái sinh nhật qua đi rồi mẹ nhỉ?

Sinh nhật mẹ năm mẹ tròn 39 tuổi, con và bố âm thầm tổ chức sinh nhật cho mẹ, mẹ vui, mẹ cảm động cười rơi mước mắt. Mẹ thổi nến cùng bố, 39 ngọn nến đẹp lung linh, thế rồi những lần thổi nến tiếp theo cũng qua đi và giờ mẹ đã sang tuổi 42. 

Người ta bảo mẹ sướng về đường con cái, đứa nào cũng ngoan và có ý thức, biết lo toan, và đứa nào sau này cũng sẽ thành danh. Con thì chưa thấy, vì bọn con còn nhỏ dại và bồng bột, vẫn còn cần mẹ bên cạnh để bảo ban, nhưng có một điều chắc chắn: chúng con luôn thương mẹ và mong một ngày thanh tài, mẹ sẽ là người mẹ hạnh phúc nhất.

Mẹ khắt khe, mẹ nhiều khi bảo thủ, mẹ tạo ra cho con một tính cách mà bất cứ ai khi tiếp xúc với con đều nhận xét, đó là quá nghiêm túc và nguyên tắc. Nhưng con lại thích thế. Vì con biết con sẽ trưởng thành nhiều hơn dưới sự nghiêm khắc của mẹ. Mai này khi đi làm, lỡ có bị sếp phàn nàn, lỡ có vào làm cho công ty nào quá nghiêm khắc thì con cũng không sợ, bằng chứng là từ hồi đi học lớp vỡ lòng đến giờ, con chưa bao giờ sợ một cái gì gọi là nguyên tắc, quy tắc, luật lệ, vì với con, gia đình là một trường học nghiêm khắc nhất.

Đôi khi con thấy con giống cô tiểu thư trong những bộ  phim Trung Quốc, đài các, kiêu sa mà lúc nào cũng buồn vì những luật lệ khắt khe của gia đình. Nhưng giờ thì con lại thấy con giống con Ngựa, được tung tăng tự do tự tại, vì mẹ ngiêm khắc  nhưng mẹ lại thoải mái cho bọn con phát triển khả năng bản thân, mẹ vạch ra cho chúng con những chân trời rộng mở, con mới hiểu nỗi thiệt thòi của những đứa con ko được bố mẹ sát sao, ko được bố mẹ định hướng, tư vấn, góp ý một cách chu đáo, con mới hiểu ra vì sao người ta lại ưa chuộng cuốn sách : "Em phải đến Havard học kinh tế " chung qui vì họ tìm thấy ở đó sự thành công là nhờ nhiều vào sự giáo dục của cha mẹ.

Con luôn tự hào vì mẹ là cô ca sĩ xuất sắc nhất của đêm chung kết tiếng hát hay mà Tổng cục Quốc phòng tổ chức cách đây vài năm. Khi đó con đã ko được xem mẹ biểu diễn nhưng con có thể hình dung mẹ tự tin thế nào trước ánh đền sân khấu. Đến giờ hình ảnh mà con lưu giữ trong tim mình nhiều nhất đó là mẹ trong bộ áo bà ba miền Nam, chiếc khăn dằn di dịu dàng với ca khúc "Thăm bến Nhà Rồng", con vẫn mong một ngày ko xa sẽ lại trong trang phục ấy, hát ca khúc ấy vào một dịp nào đó trước bao bạn bè,  con biết con sẽ tự hào lắm vì chính mẹ đã cho con những cảm hứng ấy.

Mẹ đã cho con khám phá thế giới này.....

Mẹ dạy con nhiều thứ: múa, hát, đóng kịch, làm MC, mẹ dạy con chơi đàn, mẹ dạy con kể chuyện diễn cảm và có hồn, mẹ dạy con làm văn, mẹ động viên con tham gia cuộc thi viết thư UPU về môi trường. Con nhớ rất rõ đó là vào năm lớp 7 con đã viết về đề tài cải tạo dòng sông Tô Lịch, con rất tâm đắc với bài viết này mặc dù mãi tới năm lớp 8 thì bài thi của con mới được tham dự UPU cấp thành phố, mẹ dạy con nấu ăn, cắm hoa, dạy con biết chăm sóc tóc, chăm sóc da, giữ ấm cơ thể mỗi khi mùa đông về, mẹ cổ vũ con tập thể dục, chơi thể thao và đi du lịch, tham gia vào các tổ chức và hoạt động xã hội, mẹ khuyến khích con học ngoại ngữ, càng nhiều càng tốt, mẹ chủ động đưa con đi đăng kí học lớp tiếng Nhật, và cũng chính là mẹ luôn mong con một ngày ko xa sẽ đi du học, sẽ đến được những vùng trời mà chính ngày xưa mẹ cũng từng mơ.....

Con ko quá tự hào về bộ sưu tập những giải thưởng này, giải thưởng nọ, bởi con biết đằng sau những gì con đạt được luôn có mẹ bên cạnh, động viên, nhắc nhở và cho con nhiều mơ ước. Lần con hạnh phúc nhất là lần con dành được học bổng "Vì nữ sinh tài năng Việt Nam", khi ấy chỉ có bố và cô giáo đi cùng con đến Cung văn hóa, con thấy buồn và thương mẹ nhiều, vì nếu như có cả hai đi cùng con thì hạnh phúc sẽ trọn vẹn biết mấy.....

Con thấy thương Vân Anh vì bạn ấy mết mẹ từ hổi lớp 4, mẹ cũng thường nhắc đến Vân Anh và thương bạn ấy nhiều nhất trong những đứa bạn của con. Con cứ nghĩ nếu Vân Anh còn mẹ thì chắc là bạn ấy sẽ hạnh phúc lắm như con bây giờ.

Con thấy con hạnh phúc hơn nhiều người, từ bé đến giờ con ít phải xa mẹ, cho đến giờ đã bước sang tuổi 20 rồi, con vẫn chưa phải xa mẹ. Nhất là con luôn có mẹ ở bên, những lúc vui buồn, lúc thành công hay thất bại, từ những chuyện nhỏ nhặt đến to tát hằng ngày như mất 1 chiếc điện thoại, bị điểm kém, bị ai đó hiểu lầm, mất cơ hội làm thêm cho một vị trí mà con yêu thích... hay ti tỉ những điều khác nữa, người đầu tiên con nhớ tới chính là mẹ.

Mẹ dạy con biết yêu, biết sống thế nào để ko hoài phí, mẹ cổ vũ con cách sống năng động sáng tạo, mẹ dạy con rằng: đối với con người sức khỏe là quan trọng nhất, còn trong đối nhân xử thế thì tình cảm là quan trọng nhất. Thầy Khuê thì tặng chúng con hai chữ Trí tuệ vì đó là tài sản vô gía của tuổi trẻ, lời thầy, lời mẹ, cái gì con cũng nhớ, và con sẽ nhớ suốt đời, nhớ để học, để thành đạt như bố mẹ, như thầy mong đợi.

Người ta thần tượng sao Hàn, người ta là fan hâm mộ của những minh tinh màn bạc, bạn bè con treo đầy ảnh của những anh chàng đẹp trai trong nhóm Supper Junior, của những cô ca sĩ teen trong nhóm Girl Generation...họ đều có thần tượng của riêng mình....

Còn con...con có nhiều thần tượng, đó là mẹ và bố, những con người tay trắng làm nên tất cả, con thần tượng cô giáo dạy văn cấp 3 của con, người con coi như người mẹ thứ 2.

Con nghĩ rằng thần tượng sao Hàn có thể mờ nhạt đi, nhưng những thần tượng trong con là mãi mãi....

Con yêu mẹ, dù tình yêu ấy con ko thể cất thành lời, con chỉ có thể nói bằng hànhđộng của con mà thôi... và nếu như có một ngày mẹ trông thấy những gì con đang làm, đang phấn đấu thì mẹ sẽ hiểu con yêu mẹ biết nhương nào!

Tối nay con muốn thổi nến cùng mẹ.

Chúc mừng sinh nhật mẹ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét