Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Chinh phục


Mấy hôm nay vừa lo thi học kì, vừa lên mạng săn việc làm thêm. Chẳng muốn làm mãi một công việc dạy thêm nữa, tôi muốn trải nghiệm những điều mới mẻ và thú vị hơn thế. Tôi đã ghé qua bao nhiều trang web tuyển dụng? gửi bao nhiều cái email? nhắn bao nhiều cái tin rao vặt? Tôi ko nhớ, chỉ biết tôi đang lao vào một cuộc chiến, sống đúng với cái tuyên ngôn của Chung Thủy ghi trong lưu bút của tôi hồi lớp 12 : 

"Live is to struggle" 

Cảm giác như nếu ko tranh thủ từng phút giây thì những cơ hội sẽ vụt bay khỏi bàn tay nhỏ, giống như anh Giang_pr và chị Bích đã từng nói: cơ hội có rất nhiều, chỉ có điều ta có nắm được nó hay ko?

Hôm qua nhờ nói chuyện với Thủy secret mà tôi cũng được biết là sếp Giang đang đi săn việc( giống tôi), nhưng mà tôi tin anh ấy sẽ tìm được công việc yêu thích, vấn đề của anh ấy chỉ là một công việc có cơ hội phát triển và hoàn thiện bản thân chứ ko phải vì kinh tế , tôi cũng vậy.

Hôm nay nói chuyện với chị Bích:

" Nói đúng hơn em sợ những cái gì quá dễ dàng, vì em biết trong cuộc sống này, thành công đến với ta đâu có dễ, kiếm nhiều tiền không dễ, có một công việc tốt không dễ, đạt điểm cao không dễ, có một tình yêu đẹp không dễ...và em thường rơi vào trạng thái nghi ngờ khi may mắn đến quá bất ngờ và dễ dàng..."

"Em sợ đối mặt với cái gì quá dễ dàng hơn là khi đối mặt với khó khăn, chính vì thế em ko muốn đi phỏng vấn, em nghĩ đó là một trò lừa ko hơn ko kém...."

Vì thế mà tôi nghi ngờ những gì đã và sẽ xảy đến với tôi, bắt đầu từ hôm qua, tâm trí rất phân tán, muốn tập trung vào một cái gì đó, muốn có một cái gì đó ổn định và chắc chắn, muốn tìm cho mình một lối đi ko ồn ào, mạo hiểm, nhưng lại chợt nhận ra đó ko phải là tính cách của tôi nữa rồi

Bởi vì tôi ưa phiêu lưu, bởi vì tôi quen thử thách và thích được trải nghiệm, thế nên tôi reo ầm lên khi chị Oanh nhà Hiếu bảo có lớp dịch thuật rất hay bên Bách KHoa, tôi ko ngại ngần gọi cho Hiếu hỏi xem thế nào, rất có thể  lắm chứ, hè này tôi sẽ tham gia lớp dịch thuật đó để chuẩn bị cho buổi bảo vệ của tôi. Tôi ko e ngạij đo là lớp học buổi tối nữa, cũng chẳng e ngại là nó sẽ ngốn của tôi khá nhiều thời gian. Chẳng sao hết, vì tôi thích, vì những cái gì nảy sinh trong hoàn cảnh khó khăn mà thành lại khiến ta trân trọng nó hơn.

Vì tôi ưa mạo hiểm( đó là những mạo hiểm nằm trong tầm kiểm soát của tôi) nên tôi sẽ đi phỏng vấn vào chiều ngày mai.

Tôi đủ tự tin, tôi đủ dũng cảm để trải qua buổi phỏng vấn đầu tiên của cuộc đời mình, vì tôi 20 tuổi rồi, tôi đủ bản lĩnh và tỉnh táo để nhận biết cái gì là đúng, là sai...tôi tự tin.

Bộ hồ sơ còn nằm trên bàn, ngày mai tôi sẽ đi chụp một tấm ảnh toàn thân thật đẹp trong phong cách công sở, phong cách yêu thích của tôi, tôi sẽ đến cái địa chỉ đó, tôi ko quan trọng hóa chuyện thành bại, có lẽ đó chưa phải là lúc một con bé 20 quan tâm quá nhiều, tôi muốn được trải nghiệm mọi thứ cho phép, tôi ko nên bỏ lỡ cơ hội được chinh phục, dù tôi biết vị trí PG đó có thể sẽ ko dành cho tôi, dù đó là một mơ ước hơi xa, nhưng  tôi muốn chinh phục tất cả.

Tôi sẽ làm được ít nhất được một thứ, đó là dám đối mặt, đương đầu, dám chinh phục.

20_ tôi nghĩ là mình ko nên sống trong sự do dự quá nhiều, bởi :

"Sống là không chờ đợi"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét