Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Tự thưởng

Chiều nay tự thưởng cho mình một ngày nghỉ, lẽ ra là phải đi học kế toán bên Kinh tế, nhưng do trời mưa ( cũng chỉ là một lí do nhỏ bé trong vô vàn những lí do chính đáng khác), do hôm nay bên đó chữa bài tập mà mình thì lại ko có tờ bài tập, do hôm nay mình vừa nhận được cái tập ôn của môn kế toán tài chính dài dặc( đấy là do nhanh tay ăn cắp bản quyền được của bọn lớp 19), do mình phải ở nhà để làm nốt bài tập của môn kế toán máy....Ôi thể là đủ một loạt các lí do chính đáng để mà nghỉ một buổi chiều mà theo mình thì ko nên nghỉ chút nào, vì hôm nay sẽ bỏ lỡ môn toán tài chính mà mình đang rất quan tâm, và tiếc là sẽ ko được nghe thầy giáo người SG ấy giảng bài nữa.

Thế  là trưa nay học xong là chạy biến về nhà.

Mưa...lạnh....đói nữa chứ...Kệ, chảng buồn mang ô ra che, cứ để những hạt mưa vương trên tóc, vương trên kính, trên áo, và cứ để cái gió lạnh tạt vào khuôn mặt, có gì như là tê buốt lắm, mình giống như một diễn viên đóng vai một cô nàng đỏng đảnh đi trên phố và ko thèm che ô dù, kệ cho mưa ướt tóc, và dĩ nhiên nếu là phim Hàn thì chắc chắn sẽ có cảnh một anh chàng nào đó chạy theo mang cho mình một cái ô...và tự nhiên thấy buồn cười khi cái tưởng tượng bị cắt đứt khi nghĩ rằng chẳng có một anh chàng nào hết mà chỉ có một con bé dở hơi là mình đang đi trên những bậc thang dẫn từ con hẻm nhỏ đi lên đường cái, cái con đường tắt mà cái Nguyệt đã chỉ cho mình, đi từ trường ra tới bến xe bus chỉ bằng một nửa đường mà lúc trước mình hay đi, và một điều thú vị nữa là chiếc cầu thang dẫn xuống con hẻm ấy sẽ dẫn xuống một cái khu toàn biệt thự đẹp mê hồn, mình vẫn tẩn ngẩn đứng ngắm mỗi khi đi học về, và thầm ao ước.....Nếu là chj Bích, chị sẽ cốc cho mình một cái thật đau vì cái tội tưởng tượng hão huyền, ôi trời nhưng có ảnh hưởng gì đến ai, khi mà chính chị cũng có lúc mơ mộng một bạch mã đưa đón mình mỗi khi trời mưa???

Chiều nay trời lạnh quá, tự nhiên có cảm giác giống hệt mùa đông năm ngoái, bằng tầm này năm ngoái mình cũng bận nhưng ko đến nỗi tối mặt như bây giờ, ko đến nỗi cứ về nhà là lăn trên chiếc giường và ngủ một mạch ko suy nghĩ như thế này, nhưng bây giờ dù bận mà vẫn hạnh phúc, vì đôi khi hạnh phúc chỉ là cảm giác mà, khi trong tim đã có ai đó và có điều gì để mong chờ và hi vọng, người ta bỗng thấy có thêm nhiều nghị lực và sức mạnh hơn.....và mình đang sống trong cái trạng thái như thế.

Tự nhiên thấy nhớ nhớ cái hương vị mùa thu năm ngoái, thấy mùa thu hình như đang đi hơi nhanh so với cái tư duy của mình, thoáng một cái ta đang ở nửa cuối của mùa thu rồi.....




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét