Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2010

Một ngày bên anh

4/9/2010.....

Một ngày mùa thu tháng 9.

Mong chờ mãi mới có một chiều thứ 7  thảnh thơi đi Bát Tràng cùng anh. Đường đi Bát Tràng ko như em nghĩ, bụi bặm và rất xóc làm em có cảm giác chóng mặt, mà em vốn là đứa ko bị say xe dù ngồi bất cứ thể  loại xe nào...Đường đi vất vả thế mới biết những bạn ở tận BT đi học vất vả thế nào anh nhỉ? Thế mà có người ngày nào cũng đi đi về về trên cái đoạn đường khủng khiếp ấy.

Ở BT có nhiều thứ để chơi quá, nhiều điều thú vị nữa, mỗi tội là mình đi vào ngày nắng quá nên ko đi được nhiều, với lại sao hôm nay oi ả thế, nhưng cái thời tiết ấy cũng ko làm giảm đi niềm vui của chúng mình, anh nhỉ?

Vào chợ BT em hoa cả mắt vì có quá nhiều đồ đẹp, nhưng có lẽ đã được bọn bạn tuyên truyền quảng cáo nhiều rồi nên em cũng ko thấy ngạc nhiên lắm, với lại đồ BT được bán nhiều ở những nơi khác rồi nên có lẽ nó đã trở nên khá phổ biến.

Em thích nhất là đống bát, đĩa, cốc vì nhìn nó khá đẹp và ngộ nghĩnh. Khi nào có gia đình thì nhất định em sẽ sắm toàn đồ BT để hưởng ứng tình thần Người Việt dùng hàng Việt, với lại đồ BT cái gì cũng mang tính nghệ thuật, thấy yêu những đôi tay khéo léo của những nghệ nhân lắm.

Thật là vui  khi được ngồi cùng anh chọn những viên đá xinh xinh có khắc chữ để ghép thành tên của hai chúng mình, giây phút ấy thật sự ý nghĩa và đáng nhớ đối với em, hệt như là chúng mình đang cùng nhau đi tìm những viên gạch để xây đắp cho tình yêu của mình vậy. Em vẫn nhớ em đã tìm mỏi mắt mới được chữ Love forever thật đẹp để ghép vào dòng chữ tên anh và em, em muốn gửi gắm thật nhiều hi vọng và niệm tin vào tình yêu chúng mình, mãi yêu nhau anh nhé, bởi vì em biết anh là người duy nhất mang cho em cảm giác bình yên ngoài gia đình lúc này...

Em đã cất chiếc vòng tình yêu của hai chúng mình vào trong chiếc hộp đựng đồ trang sức đẹp nhất của em, và hi vọng mỗi lần mang ra ngắm nghía, nó lại làm em nghĩ tới khoảnh khắc đáng nhớ của ngày hôm nay, và chắc chắn là em sẽ nhớ anh lắm đấy, Voi Còi của em à.

Thế  rồi lại cùng anh đi ngắm sông Hồng, đi dạo trong làng Gốm Bt với những con đường nhỏ nhỏ chỉ đủ cho anh và em đi thôi, nhà nào cũng làm gốm, cảm giác ko khí ở đây yên ắng mà vẫn tấp nập.....

Sau đấy là cùng anh đi nặn đồ gốm, dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ và nhiệt tình của bác chủ nhà, cộng với sự cố gắng và cảm hứng nghệ thuật, cuối cùng thì chúng mình cũng hoàn thành xong tác phẩm nghệ thuật, một trái tim được ghép từ hai mảnh của anh và em......nhìn em lúc đó chắc là buồn cười lắm, vì em hiền lành nên toàn  bị anh đanh đá bắt nạt, anh toàn bôi đất nặn lên mặt em thôi, chắc nhìn em lúc đó bẩn thủi như một con Mèo vừa chui từ bếp tro ra vậy, ghét anh lắm, em đã cố gắng tỏ ra nghiêm túc và tập trung thì anh càng trêu em, như là anh sợ em buồn vậy....

Thế rồi mình đi tô tượng, cái cốc đôi được những bàn tay ko chuyên bôi bôi vẽ vẽ ban đầu nhìn buồn cười lắm thế mà bây giờ mang về nhà ngồi ngắm lại, em thấy nó rất đẹp, bởi vì nó là sản phẩm đầu tay của chúng mình mà....

Em buồn cười nhất là cái cảnh anh ngồi bần thần, phân vân ko nghĩ ra được gì để  vẽ lên cái cốc( ngoài cái tên Cún và Voi Còi thường trực trong đầu óc của chúng mình) lúc đó em tập trung vẽ nhưng mà em vẫn biết anh đang làm gì, em buồn cười nhưng cố nhịn cười để anh có cảm hứng sáng tác...hehe, sản phẩm của mình trông cũng được đấy chứ, bởi vì nó theo trường phái phóng túng tự do vô tổ chức và phi nghệ thuật mà. hihi

Bởi vì chúng ta đều ko phải những con người làm nghệ thuật nên chúng ta dễ dàng chấp nhận những cái phi nghệ thuật anh nhỉ? Bởi vì cái em cần chính là những phút giây bên anh như thế này....

Thế là hết buổi chiều cùng anh khám phá vùng quê gốm sứ Bát Tràng, ra về lại thấy lòng tiếc nuối., thấy nhớ nhớ và nhất là giờ ngồi nhớ lại những gì đã diễn ra, em thấy hạnh phúc quá.

Trên xe bus, em ngủ ngon lành trên vai anh, bình yên và hạnh phúc khi được anh che chở, nhất là khi mình ngồi cạnh nhau mà vẫn nhắn tin cho nhau, thấy có cái gì đó thú vị  lắm lắm.....

Em đã mang hết sản phẩm của chúng mình về nhà, giở ra chiêm ngưỡng thấy đẹp vô cùng, bởi trong đó có đất sét, màu vẽ của làng Gốm Bát Tràng, có niềm vui của anh và em, có cả sự cố gắng của mình nữa và nhất là có tình yêu của chúng mình làm cảm hứng sáng tạo ....

.....em đã đặt một chiếc cốc anh tô màu lên chiếc tủ bày toàn đồ lưu niệm của em, nhìn nó ngộ nghĩnh và dễ thương lắm chứ ko xấu xí như lúc vừa tô xong, cái còn lại là của anh đấy, và em rất mong một ngày nào đó hai chiếc cốc ấy sẽ được về ở cùng một nhà với nhau, cho chúng lại có đôi, anh nhỉ?

Cảm ơn anh đã cho em một buổi chiều ý nghĩa!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét