Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2010

Giới hạn

Này con bé, mày đang nghĩ gì vậy, sao cứ nghĩ ngợi lung tung, cứ buồn bã một cách vô cớ....??? Mở cửa ra để đón lấy ánh trăng thu, để biết ko khí mùa thu đang ngập tràn khắp không gian này, để thấy mày đã đi qua những gì còn dang dở để bước tiếp.

Monsoon ơi, niềm tin của mày đâu rồi?

Niềm tin ơi, xin hãy quay về, để ta có thể yêu thương trọn vẹn, để ta có thể tin, để ta có thể vô tư như khi ta con single, giờ thì vẫn thế, vẫn single nhưng theo một nghĩa khác....M ơi, mi buồn là vì cái gì chứ, buồn vì ai, vì ai, vì ai????

Đôi khi thấy mình ngốc nghếch, dại khờ, yếu đuối, đôi khi thấy mình chả có chút gì quyết đoán, đôi khi thấy buồn vì chính mình bởi vì chẳng thể nào vượt qua được những giới hạn dù bé nhỏ lắm, đó là nỗi buồn vu vơ.....

Sao ko mãi như một chiều hè tháng 7 đạp xe cùng anh đi dạo?

Sao ko mãi êm đềm như dòng sông của buổi chiều hôm ấy?

Sao ko mãi là những gì của ngày đầu tiên???

Ta thấy chán những cái gì cứ lặp đi lặp lại theo một motip nhất định, ta thấy chán những cú điện thoại làm quen, ta thấy chán những cái tin nhắn khách sáo, ta thấy chán những cuộc gọi nhỡ...số lạ, ta kiêu, ta ko thèm nghe máy, ta ghét, ghét tất cả, bởi vì ta biết cái gì cũng thế cả thôi, cái gì cũng đến hồi kết của nó mà thôi, Chẳng cái gì là vĩnh cửu cả. Người ta chẳng thể đạt hi vọng vào một cái gì mơ hồ.Và ta thấy buồn, buồn và mất niềm tin nhiều lắm. Chắc là cũng chẳng quá cực đoan khi nghĩ tới điều đó, vậy mà ta cứ mơ hồ cảm thấy có cái gì ko ổn. Hoang mang ư? hay buông xuôi tất cả? hay cố gắng giả nai? hãy là vô tự lự???chẳng phải là ta nữa rồi, bởi ta là con người sống nhiều với những dự cảm.

Liệu giấc ngủ đêm nay có xua đi những muộn phiền? 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét