Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2010

Robic


Mình vốn ko hề mê tín và tin mù quáng vào mấy cái trò giải đen, thế mà tối nay về nhà lại nghĩ tới mấy cái trò mà người ta hay làm để giải đen. Bởi sao cái tuần này toàn chuyện ko may đến với mình. Mình muốn cái tuần này trôi qua thật nhanh. Thế là đã thứ 6 rồi. Mai là thứ 7 rồi lại tới chủ nhật, những ngày dễ chịu nhất trong tuần. Thèm một giấc ngủ thật dài vào chủ nhật, thèm một ngày được thảnh thơi ở nhà đơn giản chỉ là để dọn đồ hay nấu ăn lắm.

Nhưng tối nay chả biết làm gì để giả đen hết, chỉ thấy một tuần qua trôi đi như một cơn ác mộng, chả thấy ngày nào vui vẻ, suôn sẻ và chả có ngày nào đi học về mà ko thấy bực bội mệt mỏi.

Chiều nay đi học về, vứt phịch cái túi xuống ghế rồi sà vào lòng bà nằm gọn lỏn trên cái ghế như một con mèo con.

Nhắm nghiền mắt lại nghe bà hỏi han, lơ mơ như một đứa vừa ngủ dậy mà con chần chừ ko muốn dậy.

Bà cầm cái cổ tay bé tí của mình lắc lắc và lại nói : Con bé này còi quá đi mất, dạo này ko chịu ăn gì hết....

Rồi bà lại tỉ tê với những câu hỏi: Trưa nay ăn gì? ăn có ngon ko? có no ko?.....

Bà xoa nhẹ đôi vai xương xương của mình, vuốt nhẹ mái tóc xơ xác vì ko có thời gian đi dưỡng của mình....một cảm giác bình yên và êm dịu như có thể ngủ ngay được, thấy thèm những lúc như thế này, được nằm gòọn trong lòng bà, lòng mẹ hay được anh yêu ôm từ phía sau, thấy bình yên và ấm áp, muốn ngủ ngay lúc đó nhưng chợt nhận ra là phải nấu cơm ăn sớm còn nghỉ ngơi.....

Nghĩ lại tuần qua thấy buồn thế.

Thứ 2, thứ 3 đi học muộn=> may mà ko sao!

Thứ 3, thứ 4 là những ngày mưa tầm tã, đi học thật là khổ sở, thấy thấm thía cái vất vả của những đứa nhà xa, dù đây ko phải lần đầu, mà cũng chẳng phải riêng mình, thế nhưng nhiều lúc nghĩ thấy tủi thân ghê gớm nếu phải một mình lầm lũi bước đi dưới trời mưa mà ko gặp được một cạ cưng nào hết.

Thứ 5 đi học đúng giờ, nhưng mà sự cố buổi chiều làm mình thấy sợ. Cơn đau bụng kéo dài từ 3h chiều đến tận tối làm mình thấy vừa lo lắng, vừa khó chịu. Rồi lại phải làm phiền anh yêu đưa về nhà, thật lòng ko muốn thế, bởi sống trên đời ghét nhất là làm phiền người khác, dù là người mình yêu.  

Chẳng muốn như người khác, suốt ngày nhõng nhẽo làm mình làm mẩy với người yêu...Mình thấy thật lắm chuyện và nhiêu khê. Cái gì có thể tự lo cho mình thì mình sẽ tự làm.

Bọn bạn nói thế  là ngốc, thế thì người yêu để làm gì, để ngắm chắc???Uh thì ngắm, cứ cho là vậy đi, nhưng ít nhất còn hơn là coi người mình yêu như một cái bóng , để dựa dẫm, phụ thuộc, tình yêu ko phải là sự sở hữu càng ko phải là sự chiếm đoạt. Tình yêu là sự sẻ chia. Có thể là chưa đủ nhưng cứ hãy để mọi thứ như thế.

Người ta chẩn đoán mình bị đau đại tràng, thế là lại thêm một cái bệnh mới, chán thật, người ngợm như một cỗ máy đã sắp hết....khấu hao vậy, cũng chỉ do mình thiếu quan tâm đến bản thân thôi. Mẹ có vẻ lo lắng và mắng té tát. Bởi mẹ cũng bị đau như mình, cảm giác rất khó chịu và đôi khi muốn ngã, nghĩ lại vẫn thấy sợ vì sao lúc đó mình chịu đừng giỏi như vậy chứ, thật ko thể nào tin được.

Thứ 6, mất cả ngày học với bao nhiêu mệt mỏi và bức xúc để xin bằng được cái quyết định học chuyên ngành thứ 2. Thế là thỏa mãn ước muốn nhé, giờ chỉ lo học thôi, ko cần suy nghĩ gì hết cả. Làm gì cũng phải 2 lần mà, thế nên chi bằng cứ học 2 lần cho chắc, và cho đỡ hối tiếc khi một lúc nào đó ko còn thời gian mà học hành được nữa

Dạo này học nhiều thấy loạn quá, đầu óc lúc nào cũng thấy nặng trịch và đầy thông tin, đôi khi ko biết nên cho nó vào cái bộ nhớ nào, sắp xếp ra sao cho đầu óc đỡ mệt mỏi. Thời gian thật quý giá nhưng toàn bị đánh cắp mất vì những lí do đâu đâu, mình ghét ai đánh cắp mất thời gian của mình. Bận quá , đôi khi tự hỏi lòng mình ko biết mình đã dành bao nhiêu thời gian cho gia đình, cho tình yêu và cho bản thân???

Thật khó mà đoán được, nhưng mà thấy thật hạnh phúc vì có một gia đình luôn là chỗ dựa tinh thần, có bà có mẹ có chị có em luôn là những người để mình tâm sự giãi bày còn bố là tư vấn viên.

Vui vì có anh yêu luôn quan tâm dù mình đang ở đâu, đang làm gì...nhưng chỉ cần một tin nhắn, một cuộc gọi, một lời nhắc nhở của anh cũng thấy hạnh phúc và nhớ anh vô cùng.

Dù mình biết giờ thì mình chưa thể mang lại cho anh yêu nhiều sự quan tâm, chăm sóc khi đến một tin nhắn cũng ko có thời gian để gửi, ko thể ngày nào cũng bên anh, cũng đi chơi với anh, cũng sánh bước cùng anh theo đúng nghĩa người yêu. Chỉ có thể nhớ về nhau và quan tâm khi có thể. Thấy chạnh lòng khi thấy bọn con gái quan tâm tới người yêu hơn cả bản thân mình, chạnh lòng khi cứ mùa đông về là chúng nó đi mua một loạt len về đan cho người yêu những chiếc khăn đủ kiểu, còn mình thì sao chứ???

Đôi khi ngồi buồn mơ hồ nghĩ ngợi,  sợ mất anh nếu có một ngày anh thấy tình yêu của mình thật khô khan và buồn tẻ, sợ mất anh khi một ngày anh ko còn cảm nhận được là mình đang quan tâm tới anh, hay là sự quan tâm ấy chưa đủ để trọn vẹn một chữ yêu, sợ và sợ.......nhưng chỉ biết làm đến mức có thể.

Nếu điều đó xảy ra?

Nhiều lúc chỉ sợ những cái gì của quá khứ lại lặp lại như đi vào vết xe đổ, nhiều lúc chỉ sợ khi sự cảm thông của anh ko đủ để đón nhận một tình yêu có phần khô khan và tẻ nhạt nơi mình.

Sao mà buồn đến thế khi nghĩ về những chuyện ấy.

Thôi đừng nghĩ nữa, bởi vì ta ko thể thay đổi những gì vốn đã như thế, chỉ biết chấp nhận và cố gắng lên, bởi một tình yêu chân thành sẽ vượt qua tất cả mọi khoảng cách thôi.

Đó là thử thách mà chính mình và anh đang trải qua, có 6 năm để biết trái tim có giữ trọn lời hẹn ước hay không???

Giờ thì mình muốn gì nhỉ?

Một giấc ngủ

Một cốc nước.

Một quả gì đó thật ngọt.

Một bờ vai thật êm.

Một giấc mơ thật đẹp.

Nếu cuộc sống là một khối robic thì ngày mai mình muốn nó là màu gì????

Khó mà nói được vì màu gì cũng đẹp, dù là mặt nào đi nữa thì nó vẫn mãi mãi là cuộc sống.

Chấp nhận, vươn lên và tự cải biến nó.

Bởi vì mày là Monsoon mà. Mạnh mẽ lên nhé, con bé con!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét