Thứ Năm, 2 tháng 9, 2010

Independent Day

Cứ tưởng 2/9 năm nay sẽ trôi qua trong im lặng, bởi mình nghĩ có lẽ im lặng lại là hay, ít biến cố, ít sự kiện đôi khi lại là một cái ranh giới an toàn. Vậy mà hôm nay hóa ra là một ngày vô cùng đặc biệt và đáng nhớ với mình.

Sáng nay ngủ dậy đã phải làm một đống việc nhà: lau nhà, giặt màn, chăn, chiếu, rèm cửa.....tất cả những gì có thể lau và giặt thì đều mang ra giặt giũ lau chùi hết.

Mệt...đói...buồn ngủ....và mỏi hết cả lưng nữa, chỉ mong có ai đó giúp 3 chị em mình với....

Buổi trưa mấy bác bạn thân của bố mẹ đều sang nhà mình ăn cơm......một con cá hơn 7kg đã được...làm thịt, giống hệt một con lợn con, anh Hậu cũng thấy sợ, còn mình thì thấy nó như con cá.... thành tinh vậy, như kiểu yêu quái trá hình ấy^^

Hôm nay làm món bún cá, chả cá và cá hấp bia, món nào cũng ngon vì dễ ăn, lại ko thấy ngán lắm, mỗi tội mình phải rửa bao nhiêu là bát đĩa, lúc làm xong việc là 1h chiều, mệt và buồn ngủ, thế là ngủ luôn đến gần 3h chiều....

Chiều nay anh yêu và mình có kế hoạch đi chơi, leo núi mùa thu cũng có cái hay của nó chứ ko hẳn là một ý nghĩ điên rồ, và mình nghĩ điều quan trọng là đi với ai, bởi vì nếu đi cũng người yêu thì có lẽ mọi thứ dù là điên rồ cũng trở nên lãng mạn....triết lí này dù ko còn mới mẻ nhưng hình như mình mới nhận ra từ khi quen anh.^^

Thế là mình và anh có một không gian lãng mạn trong ngày Tết Độc Lập, đúng là ngày Tự do thì ta nên đi tìm chốn Tự do, ở bên anh thấy mọi thứ đều đẹp và cảm giác cứ muốn ngồi mãi trong cái không gian ấy, khung cảnh ấy, rừng thông đẹp lắm, gần giống những rừng thông Đà Lạt mà mình có dịp nghía qua tranh ảnh.....

(Đây là thông tin mật, nó đáng được ghi vào cuốn "Bí mật của Voi Còi và Cún", một cuốn tự truyện mà mình rất rất muốn viết để lại cho hậu thế. Hehe^^)

Hai anh em mướt mát mồ hôi, mình thì mệt đứt hơi, đi phải bám vào anh, mãi mới leo được lên tới Chùa Non Nước....nếu  mà người đi cũng hôm nay là cái Nga, mình sẽ chả ham hố mà leo nhiều đâu, tại vì hai đứa con gái thiếu động lực lắm, với lại liễu yếu đào thơ thì chỉ thong dong thế thôi 

Hôm nay mình còn dám cả gan cưỡi lên đôi giày 3 phân nữa, khiếp quá, ko đau chân lắm nhưng với mình đó cũng là một ý tưởng chập cheng....

Thế  là cũng hết một buổi chiều, nhanh thật, ơ bên anh thấy thời gian cứ vội vàng và gấp gáp .......bữa tối ăn ko ngon lắm, vì ko thấy đói, và vì muốn đi ngủ hơn là ăn tối.

Ngồi gõ entry này trong  trạng thái  cực kì Yomost.....muốn cảm ơn anh quá...anh sẽ ko bao giờ để mọi thứ trôi qua một cách yên lặng và buỗn bã mà....

Cảm ơn anh đã tới trong cuộc sống của em!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét