Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

Ghét Adams

Tỉnh dậy lúc 2h sáng, trời nóng hệt như mùa hè, muốn tắm một cái, nhưng rồi chỉ trong vài giây, trời nổi gió và mưa về, ào ào như trút nước, mưa như thể cuốn trôi mọi bụi bặm, nóng nực của mấy ngày hôm trước.

Mưa! mỗi khi mưa về lòng lại thấy nhiều cảm xúc, bởi vì một khi mưa là y như rằng lại nhận được tin nhắn, những cái tin nhắn cũng tâm trạng ko kém, bởi mưa dễ làm lòng người xúc động.....Giờ thì chả ai nhắn tin cho mình lúc này, bởi vì người ta còn bận ngủ, còn mình thì đã hoàn thành cái "nghĩa vụ" ngủ trước bao nhiêu con người, và giờ là thời gian ngồi học, thời điểm này có lẽ đẹp nhất trong ngày, bởi vì chả ai có thể làm phiền mình cả.

Dạo này tự nhiên muốn đổi số điện thoại, muốn tắt máy sau 6h tối, chán dùng điện thoại, chán những tin nhắn nhạt hơn nước ốc.....thấy chán công nghệ.

Chỉ thích mỗi blog, bởi nó là cái thể giới duy nhất ko bị ai xâm phạm, bởi nó là cái nơi trút mọi muộn phiền, hạnh phúc và buồn bực cũng như thành bại.... và hơn thế là tất cả những điều dở hơi nhất trên cái thế gian này của một con người.

Dạo này thích nói chuyện với chị Bích, chị Oanh, nói chuyện với con gái, ghét con trai và ghét cả thế giới của Adams, ghét cái thế giới Adams phức tạp với vô vàn những con người gàn dở, thích thế giới của chị em chúng mình hơn vì nơi đó ta có thể "mộc" đến mức ta cần có để được làm một người con gái với đúng bản chất nhất của nó.

Ta quen với cái thể giói Eva của ta và thấy hơi dị ứng với cái thế giới của nửa bên kia với những Adams gàn dở hoặc là ta ko thể xếp vào một thể loại gì nữa.

Đừng tin những gì mà thế giới của Adams thốt lên, bởi đó chỉ là những lời có cánh, và nếu tin, ta sẽ bị rơi xuống đất một cách đầy đau đớn và hài hước như một trái bóng nảy mạnh lên từ mặt đất và rơi....rơi ....rơi...., bởi vì ta ngu ngốc. Thế đấy!!!

Mình ghét Adams!!!^*^

Tự nhiên thấy thèm tự do quá, thèm cảm giác single ngày nào, ko vướng bận, ưu tư, thấy muốn giống chị Oanh quá, cứ vừa già vừa xấu thì đã sao nào, ít ra cuộc sống còn ít đi những điều" bất hạnh".

Tự nhiên thấy chán, bởi con người ta đến với nhau là thế  hay sao, chả lẽ mọi thứ lại cứ giống như một chu trình của một sản phẩm: tung sản phẩm ra thị trường, phát triển, bão hòa và suy thoái, eo !!!! Mình đang ở giai đoạn thứ mấy của chu trình này????

Có thể đang độ phát triển chăng? Hay đang bão hòa và đang có nguy cơ suy thoái????

Tự nhiên thấy buồn cười vì chính mình khi so sánh một cách đầy khập khiễng như thế, bởi vì chợt nhận ra ra đôi khi tình yêu của mình giống như biểu đồ hình sin hơn, như là giá cổ phiếu hằng ngày vậy, và mình thích cái cảm giác thú vị ấy vì thích những điều khó lường của cuộc sống hơn là những cái bình lặng.....

Có thể  là một chút bông đùa cho lòng ta bớt nặng nề, nhưng có những cái ko thể đùa cợt.

Bởi vì ta là con gái, và đừng nghĩ con gái thì mới sở hữu một tâm hồn mong manh như thủy tinh, bởi vì tâm hồn mà, ai cũng như ai thôi, cũng có những góc cạnh yếu mềm, và ta nghĩ mình ko nên làm tổn thương ai nếu như ko thể mang lại cho họ hạnh phúc.

Giờ thì chả biết làm gì hơn những điều mẹ nói, mẹ là cố vấn tình yêu duy nhất, sáng suốt nhất của mình trong lúc này, mẹ là "cô Thanh Tâm kính mến" giúp mình gỡ rối..."tơ trời", những sợi tơ trời vô tình vương vào cái tâm hồn con bé khô khan này khiến mình lúng túng và hành xử như một đứa trẻ con mới tập đi. Mẹ cầm tay mình dắt đi như dắt đứa con đi qua chỗ lội, mẹ dạy cho cách đi, cách né tránh, cách đối mặt, cách hành xử, và mẹ dạy cho mình cách ko biết sợ hãi......

Và lúc này thấy hạnh phúc biết mấy khi có mẹ.

Viết gần xong entry này mới nhớ ra là cái thế giới Eva mà ko có Adams thì kể cũng buồn, bởi cuộc sống thiếu đi một mối bận tâm, và mỗi khi Eva khóc thì họ sẽ loay hoay ko tìm thấy một bời vai. cũng như khi mưa về, họ sẽ chẳng tìm thấy nơi trú ngụ của trái tim mình.

Giật mình nhớ ra rằng trái tim mình đang gọi tên một Adams.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét