Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Đêm buồn


3h sáng...

Đã lâu lắm rồi mới trở lại nếp cũ.....

Ban đêm dạy học bài thấy yên tĩnh và nhập tâm hơn hẳn.

Giấc ngủ hôm qua chập chờn mỏi mệt, đầy âu lo.......dù vẫn được nghe giọng của anh trong điện thoại chúc ngủ ngon, vẫn thế, anh vẫn dịu dàng và có chút gì lo lắng, thế nhưng cái cảm giác của mình ko còn như xưa nữa, đó là cảm giác hạnh phúc trong âu lo và khổ sở......sẽ là như thế này sao hả Monsoon?

Những giấc mơ chập chờn về anh cứ làm mình thấy khổ tâm vô cùng, làm thế nào để xóa hết nhưng gì của ngày hôm qua, làm sao mà xóa được khi ta đã nghe, đã thấy, đầu óc đâu phải cái USB chứa dự liệu, muốn lưu, muốn xóa lúc nào cũng được....





Những lúc thế này sao thấy tình yêu của mình tha thiết thế, chợt nhớ tới bài thơ buồn trong bộ phim mình đã xem, buồn não nề về tâm sự của những người yêu nhau mà ko đến được với nhau....

Người đã mang trái tim tôi đi mãi

Như đám mấy kia bay mãi chẳng dừng

Tình có đậm sâu, nước mắt mới trào dâng

Người yêu hỡi, người là khúc tình ca trầm mặc, là con thuyền đưa ta tới bến xa.

Có yêu nhau, dẫu đất trời cũng chẳng thế chia li, ta ko thể giấu những niềm hi vọng

Người là khúc tình cả trầm mặc, là con thuyền đưa ta tới bến xa.....

Mình phải làm gì đây? Phải nghĩ như thế nào đây?

Mình sẽ nói với mẹ? Hay sẽ âm thầm chịu đựng?Nếu nói với mẹ thì liệu mẹ có giúp mình thay đổi những gì vốn đã an bài ko?

Mình phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ đầu hàng số phận, chẳng lẽ vứt bỏ tình yêu để tin vào những cái gì gọi là số phận. Mình sẽ yêu được ai khác ư?Mình sẽ yêu được lần nữa hay sao?

Không, nhàm chán lắm rồi, mình ko làm được, ko làm được, ko làm được, bởi vì tình yêu chỉ có một và dành cho một người thôi, mình ko quên được, ko thể buông tay, ko muốn buông tay, bởi vì mình yêu anh lắm, rất yêu, ko biết anh có hiểu được tâm sự này ko? Không biết anh có hiểu là mình đang khổ sở thế nào ko?

Ko thể sống mãi trong cái tâm trạng lo lắng bất an như thế được, dù mình biết mình là đứa nhạy cảm và nhiều lo lắng...

Mình muốn thoát ra cái tâm trạng này, muốn quên hết đi, nhưng vẫn muốn đón nhận và đối mặt với tất cả.....

Mâu thuẫn, giằng xé, bất an, lo lắng.....

Mình phải làm gì đây???


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét