Thứ Bảy, 11 tháng 9, 2010

Chờ anh trong cơn mưa

Mỗi khi play cái ca khúc quen thuộc một thời này lại thấy có cái gì đó xót xa trong lòng. Có phải là mình ko, có phải là con bé vốn tự cho rằng mình ko hề biết hi sinh, biết chờ đợi, biết yêu ai theo cái cách mà người ta nói là ..... yêu thật lòng???

Giờ thì lại đang nghe "Tình yêu trở lại" của Cao Thái Sơn, đúng là tình yêu trở lại, tình yêu trở lại sau những giây phút giận hờn vô cơ. 

Đây là lần đầu tiên biết giận anh từ ngày quen anh....giận anh mà sao nước mắt cứ rơi vì lo cho anh, giận anh mà sao cứ thấy buồn, thấy hụt hẫng......và vì yêu anh nên mới thấy giận hờn như thế. Bởi vì là con gái mà, muốn được quan tâm theo đúng nghĩa...Và cũng bởi vì mình tủi thân, bởi vì người ta nói con gái tuổi Canh thì đơn độc, một mình, làm gì, đi đâu cũng một mình, có người yêu cũng như ko có...thấy buồn tủi, thấy cô đơn trong cái biển người này, thấy cần một bàn tay....

".....Vì sao ta cứ giận hờn vô cớ, cứ hững hờ vô tâm rồi xa nhau???

Chợt nhận ra anh yêu em yêu quá nhiều

Đi gần em sao anh hạnh phúc bao nhiêu

Vẫn nụ cười nồng ấm

Vẫn đây đôi mắt hiền

Vẫn bàn tay nhẹ vuốt tóc em ngày xưa....."


Nghĩ lại thấy mình có chút gì vừa người lớn, vừa trẻ con, nhưng mà con người mà, ta ko phải là gỗ đá, ko phải là cái gì đó rập khuôn, cũng chẳng phải là cái gì hoàn hảo ko tì vết, ta là con người bằng xương bằng thịt, ta dễ phản ứng với những áp lực và những gì vốn làm ta bực bội, dễ hiểu thôi bởi công việc cứ luôn làm ta mệt mỏi căng thẳng.....và ta nghĩ về anh như nghĩ về một nơi để giải tỏa tất cả mọi mệt mỏi và áp lực, ta nghĩ về người ta yêu thương như một điểm tựa vững chắc, như một chốn bình yên.....


Buổi trưa nhận được cái tin nhắn ngắn gọn của "sếp" như một mệnh lệnh:

"Anh chỉ muốn nhắc nhở em về cái dạ dày, sức khỏe số 1, công việc số 2, hết ! "

Thấy cảm động và tự trách mình vì mình đã để  nhiều người phải lo lắng, chợt nhận ra là mình đang ốm, thời tiết lạnh làm cổ họng thấy đau rát, ngạt mũi và có hiện tượng cúm....mệt mỏi và chóng mặt vô cùng.Mình thật vô trách nhiệm với bản thân.....nhưng......

Thời gian! mình ghét phải chờ đợi trong khi đó mình chỉ cần thêm 15 phút mỗi ngày nữa thôi,

15 phút mỗi ngày để ko bao giờ vội,

15 phút để được ngắm mình kĩ hơn trong gương mỗi khi đi học, 

15 phút nữa thôi để chải lại tóc, để có thể tô thêm chút son cho đôi môi khỏi nhợt nhạt, có thể trang điểm nhẹ cho khuôn mặt bớt gầy gò hơn....

15 phút nữa thôi để  làm được nhiều điều ý nghĩa, 

Vậy cớ sao cứ luôn phải chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi, tại sao lại như thế chứ, hết người này đến người khác mình vẫn ko thể thoát khỏi cái vòng chờ đợi....mình thật sự thấy nản, bởi chờ đợi thường đi kèm với nó là vô vọng.....

Mình ghét chờ đợi.....ghét vô cùng.

Biết giận anh là vô cớ, là dở hơi và trẻ con, là nhỏ nhen và ích kỉ ....nhưng có lẽ mình là thế, ghét cái gì là ghét suốt đời luôn, và một khỉ con người ta luôn muốn sống thật thì sẽ ko thể nào từ chối được việc bộc lộ cái ghét của mình......

Chảng biết nói lời xin lỗi như thế nào nhưng chỉ mong anh hiểu....bởi vì con bé này nhiều khi phức tạp, và bởi vì có một điều đến giờ có lẽ anh mới hiểu: Nó sợ cô đơn!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét