Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2012

Tết...Tết...Tết...

Vậy là Tết đã đi hết đuợc chặng đường của nó, ghé vào từng nhà, hỏi thăm, mang đến sắc đào thắm, sắc mai vàng, tô môi hồng trên khuôn mặt rạng ngời của những em bé, làm trẻ lại những khuôn mặt vất vả của các chị, các mẹ…Cho đến ngày mùng 4 Tết là cảm tưởng không khí Tết đang nhạt dần. Mùng 6 ra ngoài đường, rất nhiều nhà đang hoá vàng…Mùng 3 mình đi chùa gần nhà, rồi đi lên nhà bác Nhưỡng chúc Tết, sau đó vòng lên đền Thánh Gióng…4 mình chẳng đi đâu, loanh quanh ở nhà và đi chúc Tết một số bác bạn của mẹ, mùng 5 lại đi chùa và đền ở Lạng Sơn mất một ngày trời, mùng 6 đi đền Rõm cách nhà 15 km….Năm nay mình dành trọn thời gian cho gia đình, cũng là năm công danh sự nghiệp nên mình chỉ thích đi chùa cầu may mắn để được thật nhiều lộc công danh…Năm nay cũng là năm hạn tuổi 53 của bố nên mình lo lắm, 2 mẹ con chăm đi lễ để cầu bình an cho bố…Tết đến ở nhà thấy ấm áp và bình yên, không có cái xô bồ của cuộc sống bên ngoài, ko có cái say xỉn, rượu chè, chén chú chén anh của những ngày đầu Xuân….

Con gái bước sang tuổi ngấp nghé, mẹ sinh lo…

Mẹ mình bắt đầu xem tuổi cho con gái, mẹ bắt đầu nghĩ ngợi về chuyện tình duyên của mình, và để ý nhiều hơn đến chuyện yêu đương. Mẹ dặn đi dặn lại con gái là phải lo công danh trước rồi hãy yêu và cưới, chí ít cũng phải 27 trở đi thì mới đứng số lấy được chồng. Mẹ buồn vì con gái duyên muộn, nhưng lại sợ nhất con gái không biết điều cứ dính vào chuyện yêu đương. Mình hiểu nỗi lo của mẹ, nhưng mà mình cũng có cái quan điểm sống riêng của mình. Mình chẳng phải đứa con gái vô lo vô nghĩ. Tầm tuổi 27, 28 thì mới đủ chín cho mình bắt đầu có một gia đình, bởi vì bản thân mình cũng có vô vàn dự định muốn làm trước khi có gia đình. Tự nhiên nghĩ tới chuyện yêu đương, cưới hỏi, mình bỗng trùng lại, thấy có chút gì đó ngại ngại nản nản.

Mình tự nhiên trở thành trung tâm của sự “ dòm ngó”

Mình biết bằng tầm tuổi mình bây giờ, có nhiều bác có con trai lớn hơn tuổi mình, công ăn việc làm ổn định cũng ngấp nghé muốn hỏi vợ cho con. Tết này mình bỗng nhiên trở thành cái trung tâm của cả nhà về chuyện yêu đương, mặc dù vẫn đang phòng không, cô đơn, vậy mà mình bị soi mói và để ý thật kỹ. Mẹ mình có bao nhiêu người nhận làm mẹ vợ, nhận làm thông gia…còn mình thì chỉ cười vô tư…Biết bao giờ mới đi lấy chồng mà nhận?

Có lẽ giờ phải treo biển : “Em là con nợ” để thử lòng thiên hạ!

Tết này nhà mình có 2 khách mời lạ, mặc dù đã gặp các anh ấy nhiều lần rồi nhưng mà cảm giác Tết nhất gặp nhau đến là ngại ngùng. Mình vẫn biết đó chỉ là các bác muốn mình có cơ hội giao lưư để hiểu nhau, biết đâu có cảm tình thì sẽ tiến xa hơn, thế mà sao mình ngại đến thế, và thấy ghét chuyện giới thiệu mai mối. Dù sao mình vẫn còn ít tuổi, chưa tốt nghiệp. mẹ mình cũng chẳng welcome cho lắm, nhưng họ cứ dẫn con trai đến thì chả lẽ ko mời bác, mời anh vào uống nước?


Ngày Tết không sao tránh khỏi tiệc rượu…

Tết nhất chủ yếu gặp nhau trên bàn tiệc. Mẹ bảo đàn ông dễ bộc lộ tính cách nhất là trên bàn tiệc. Dăm ba chén rượu vào rồi mới tỏ lòng nhau. Mẹ vẫn ca ngợi anh Huỳnh, anh Hậu nhà mình, vì các anh ấy luôn chuẩn mực và tỉnh táo, phong độ trong chuyện rược chè. Mình cũng thấy vậy. Và mình chỉ ao ước mai sau lấy được người chồng phong độ, chuẩn mực như các anh của mình. Mẹ bảo nhà có chồng nát chả khác gì nhà dột từ nóc, phụ nữ sẽ khốn khổ cả một đời, mất thể diện, bị coi thường, rồi vợ chồng trục trắc…Hiểu được lòng mẹ nên mình sinh ra ghét những anh chàng quá nhiệt tình và vô tư đến độ quá chén. Mình chỉ thích anh Hậu, anh Huỳnh, tuy còn ít tuổi nhưng đã dày kinh nghiệm trong chuyện rượu chè trên bàn tiệc.

Lại nói về cân nặng…..

Tết ra ăn nhiều bánh trưng thế mà mình trông vẫn mi nhon quá, chả nhích cân tẹo nào. Cân đi cân lại cũng chỉ dừng ở con số 48kg. Nhưng bù lại giờ mặc quần áo khá đẹp vì không phải lo chỗ này thừa, chỗ kia thiếu…hix

Thế là cái Tết đã qua đi, hôm nay là ngày mùng 7 mất rồi…mùng 10 là mình thi Toeic rồi, khai xuân bằng một bài Test, hi vọng là mình sẽ được suôn sẻ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét