Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Vỡ tan

Hôm này là một ngày buồn nhất trên đời….

Nếu như hôm qua không gặp anh và cố tình đọc được những tin nhắn của anh gửi cho một bạn Trang nào đó thì có lẽ mình cứ chủ quan và có khi lại thành lạc quan, và có lẽ ngày hôm nay đối với mình ko phải là một ngày quá nặng nề và mệt mỏi như vậy….

Cái tin nhắn trong đêm 1h05p sáng…

- Anh đang đứng trước cổng nhà Cún….

Làm sao mà tin được lời anh nói, khi niềm tin đối với anh giờ đây như đang dần sụp đổ…Mình không biết anh làm gì mà 1h sáng còn đi qua nhà mình. Có lẽ anh không ngủ được chăng? Hay đó chỉ là cái cớ, cái gì đó giả tạo để mình thương tình và thông cảm cho anh. Mình không phải đứa con gái dễ dãi, càng không dễ cảm thông và tha thứ cho những lỗi lầm của anh, dù mình biết lỗi lầm đó là do mình đã bỏ mặc anh, đã không quan tâm tới anh, đã lạnh lùng với anh trong một thời gian dài….

Nhưng mình ích kỷ quá, mình ko sao thay đổi được cái suy nghĩ ấy, cứ đọc lại cái tin nhắn mà anh gửi cho bạn Trang, ấm áp và thân thiện giống hệt cái tin nhắn mà ngày xưa anh đã làm quen với mình…thì nỗi thất vọng như dâng lên và giày vò mình. Mình đang ghen ư? Mình đang ghen thật hay sao? Mình chẳng biết nữa….Nhưng thật lòng mình rất buồn và mất niềm tin vào anh kinh khủng. DÙ mình biết mình gần như đã rời xa anh rồi…vậy mà tình cảm dành cho anh…mình ko biết phải định nghĩa nó như thế nào nữa.
Mệt mỏi và thất vọng tràn trề…Chỉ mong những ngày này qua thật mau, chỉ mong trời có một chút nắng để xua tan những ngày mưa ảm đạm….Chỉ mong có một làn gió mới thổi qua cuốn cái tâm trạng não nề này đi thôi…

Buồn quá, những lúc buồn mình ghét nhất ai nói nhiều, ghét nhất là bị quan tâm thái quá và ghét nhất là bị hỏi nhiều. Mình chỉ cần sự ấm áp trong im lặng, mình chỉ cần sự tĩnh lặng mà thôi.

Đi làm về qua cảng vụ, không hiểu sao mình lại muốn chờ anh Giang cùng về. Đã lâu lắm rồi anh em không gặp nhau. Ngày xưa những lúc buồn mình hay tâm sự với anh Giang. Giờ thì khác. MÌnh e ngại và dè dặt hơn. Nhưng sao chiều nay bỗng thấy muốn được gặp và nói chuyện cùng anh ấy thế. Đợi một lúc ở cảng vụ thế rồi bất giác bấm máy gọi cho anh. Thật không may anh ấy đã tan sở về mất rồi. Anh ấy ngỏ ý muốn quay ra cảng vụ đón mình về và mua ít hoa lan Đà Lạt luôn…Nhưng mà mình thấy ngại quá, thế là đành đi xe bus về một mình. Buồn chán và cô đơn bao trùm lên tâm hồn yếu đuối và tổn thương của mình.

Mình lê bước đi về nhà từ bến xe bus mà không để ý xem xe cộ đi lại như mắc cửi. Vô hồn. Mình tự nhiên nhớ tới những bài hát của những ngưòi thất tình. Nó thật giống với cái tâm trạng tồi tệ của mình lúc này.


Ngày thực tập thứ 7...thứ 8...


Thế là trọn một ngày sống trong mệt mỏi. Công việc thì vẫn thế, có tí mới mẻ nhưng về cơ bản là bận bịu và lặp lại. Hôm nay mình cũng được mắt thấy tai nghe nhiều điều thú vị, và tự nhiên mình thấy quyết tâm vào làm việc ở ngân hàng thế. Có lẽ mình sẽ cố gắng theo đuổi mục tiêu này đến cùng!

Chỉ có một điều cứ đẻo đẳng trong tâm hồn mình, đó là tình cảm với anh. Cho đến giờ mình vẫn ko thể quyết đoán để đưa ra cho mình lời giải chính xác cho bài toán đó. Mình đau đầu và mệt mỏi lắm. Giờ chỉ muốn có một bờ vai để tựa và một cái ôm đủ nhẹ để ko làm mình sợ hãi. Mình căm ghét tình yêu, căm ghét tất cả…..

Chỉ muốn làm người tự do thôi….Chỉ muốn tâm hồn là một tờ giấy trắng không vương chút mệt mỏi của tình yêu…chỉ muốn khóc cho thoả nỗi mệt mỏi và buồn chán của hiện tại mà thôi…..

Hãy đứng lên đi Monsoon ! Mày mạnh mẽ lắm mà. Mày có cái tôi rất lớn và có niềm kiêu hãnh vốn có. Đừng yếu đuối như vậy nữa Monsoon. Sau cơn mưa trời lại sáng. Và rồi mày sẽ tìm được tình yêu đích thực của mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét