Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

Nhớ về những ngày xưa...

Không hiểu sao mình cứ cảm thấy tinh thần rệu rã, chẳng biết vì buồn ngủ hay vì không cảm thấy thực sự có hứng khi ngồi vào bàn học.

Chiều nay đi mua đồ với em gái, nhìn cảnh chợ đông đúc mà mình thấy sợ. Bon chen, mệt mỏi…người bán mệt, người mua mệt…..những tiếng kì kèo mặc cả…những tiếng chê đắt..khen rẻ…đúng là chợ búa…mình ko cảm giác thấy cái không khí của ngày Tết. Mình chỉ thấy mọi thứ đại trà và nhàn nhạt, giống hệt cái cảm giác hôm qua đi chợ sinh viên, nhìn đâu cũng thấy quần quần áo áo, chẳng thấy cái nào đẹp, chẳng thấy có cảm hứng mua sắm, mặc dù mình cũng thích có một cái váy mặc đi chơi mấy hôm Tết, một đôi bốt thật điệu hay một cái túi xách thật xinh…thế mà cuối cùng chả mua được gì. Mình tự nhiên thích màu trắng đến lạ lùng…màu của tuyết, màu của những tinh khôi…Mình chọn cho riêng mình một cái áo len trắng và một đôi giày trắng.

Mấy hôm nay mình thấy tâm trạng thật nản. Mình thấy buồn, thấy lo lắng, thấy thương mẹ. MÌnh chỉ ao ước một cái Tết ít bận rộn, thanh bạch và cả nhà được sum họp, vui vầy….MÌnh thích những cái giản dị mà đầm ấm, thích sự thanh thản trong tâm hồn.

Mình nhớ sắc đào thắm, nhớ cái tiếng nhạc rộn ràng của bài hát Happy New Year của những năm trước…nhớ nhiều thứ lắm, những thứ mà đã xa, xa lắm rồi. MÌnh thèm cái không khí của Tết cổ truyền, thèm cái cảnh sống thanh bình không gơn chút xô bồ của cuộc sống hiện đại hoá, công nghiệp hoá. Thà rằng cứ nghèo nghèo, khó khó thì có lẽ những giá trị tinh thần sẽ không bị mai một đi. Mình buồn thế!

Mai là ngày 23 tháng Chạp, ngày tiễn ông Công ông Táo về Trời rồi, mình tự nhiên nhớ cái lần đầu tiên khi còn bé tí được cùng anh Huân ra sông thả cá chép…xa lắm rồi những cái Tết thời thơ ấu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét