Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Ngày thực tập thứ 6

Hôm nay là một ngày làm việc mệt mỏi..

Mạng IPCas của ngân hàng hỏng từ hôm thứ 6, kéo dài đến tận thứ 2, thứ 3 vẫn chưa sửa được. Lỗi này là do bưu điện có trục trặc gì đó. Nhân viên bưu điện vào sửa mấy lân không được. Cán bộ công nghệ thông tin của ngân hàng thì đành bó tay. Tất cả các giao dịch đều bị hạn chế, công việc bị ùn tắc. Khách hàng và nhân viên ngân hàng đều phải chờ đợi mệt mỏi. Các giao dịch chuyển tiền và liên quan đến tài khoản đều bị từ chối. Chỉ duy nhất một giao dịch được chấp nhân đó là gửi tiền tiết kiệm và đóng sổ tiết kiệm. Các chị đành thực hiện giao dịch tay…Mệt. Nói chung là rất mệt mỏi và bực mình. Mình thì chạy lăng xăng giúp chị Mai một tí, cô Hương một tẹo. Khi rảnh thì ngồi đọc hồ sơ khách hàng, rồi đi phô tô…Bao trùm lên PGD là một không khí ảm đạm và mệt mỏi của cả khách hàng lẫn nhân viên…

Cuối năm, nhu cầu đổi tiền lẻ lên cao, nhà nhà đổi tiền lẻ, và ngân hàng chính là cái trung tâm của cơn lốc đó. Hôm qua, cô Chăm thủ quỹ đã đổi cho mình hơn triệu tiền lẻ, và giờ mình vẫn còn muốn đổi tiếp để cho bà, cho mẹ đi chùa….

Mấy hôm nay, công việc vẫn thế, vẫn là những gì lặp đi lặp lại và càng ngày mình càng cảm thấy thạo việc hơn, không còn lạ lẫm và chủ động hơn trong công việc. DÙ chỉ là công việc phụ giúp các anh chị trong quá trình làm việc nhưng mình vẫn thấy vui vì mình có thể giúp công việc diễn ra phần nào nhanh hơn và trôi chảy hơn….

Có một điều mà mình vẫn luôn phải suy nghĩ…Đó là mối quan hệ giữa mình và mọi người. Có lẽ mình quá trẻ, quá non nớt để hiểu được hết mọi khía cạnh trong cuộc sống. Chưa bao giờ va chạm thì sẽ không thể hiểu và cảm nhận hết được những thách thức đang đón chờ mình.

Phần lớn đàn ông thoáng hơn trong các mối quan hệ. Họ cũng không phải người chấp vặt và để ý nhiều đến những chuyện linh tinh, đến những tiểu tiết. Nhưng phụ nữ đều là những người tỉ mỉ hơn…và chính vì thế họ trở nên phức tạp. MÌnh không có thói quen lấy lòng ai bao giờ, và cũng không biết làm sao để lấy lòng người khác. MÌnh không quen như thế. Bạn bè mình toàn đứa dễ tính, vô tư và nhiệt tình, thêm phần thẳng thắn nữa. MÌnh sợ khi mỗi khi nói năng phải cân nhắc và suy nghĩ quá nhiều. Mình thực sự thấy mệt mỏi khi phải sống như thế. Mình biết cuộc sống và công việc mai sau cũng sẽ như thế. Sống trên đời không danh không phận, không tiền bạc, không ô dù, đôi khi đó lại là một cái dở. Bởi vì sống trên cỏi đời này vốn đã mệt mỏi và phức tạp rồi, mình lại sợ bon chen…Mình không biết nghĩ về những điều này có quá sớm không, nhưng mình nghĩ là không đâu. RỒi mình cũng sẽ phải nghĩ, sẽ phải đối mặt với những chuyện như thế trong công việc thôi mà….


Ôi cái cuộc đời này ! ước gì được làm một nhành hoa thôi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét