Thứ Năm, 12 tháng 1, 2012

Nhớ...

Mệt Mỏi !
Đó là cái cảm giác đầu tiên choàn hết con người mình.

Thế là đã 2 ngày mình cắm đầu cắm cổ vào luyện thi. Mình ghét mình quá. Bao nhiêu là tài liệu hay mà ko tranh thủ ôn đi. Giờ gần thi rồi, sắp biết là mình chết đến nơi rồi mới mang ra ôn.

Từ cái hôm đi đăng ký thi Toeic về, mình bị ám ảnh. Sợ quá. Mình rất lo rằng điểm sẽ tụt hạng, sẽ không đạt được cái mục tiêu đề ra. CHiều nay mình nghỉ học kế toán, xin nghỉ thực tập ở ngân hàng mấy hôm để ở nhà ôn tiếng Anh.

Mệt mỏi kinh khủng. Mắt mình mờ đi khi phải nhìn mãi vào cái màn hình. Mình ghét thi online quá. Thế là đành đi in ra để ngồi làm. CHứ không sẽ chết vì đau mắt chứ ko phải chết vì quá tải!

Mùa đông vẫn cứ giá lạnh. Gió vẫn vô tình thổi. MÌnh thích trời ấm ấm, thích những giọt nắng mới ngây thơ bên khung trời ngoài kia. Gìơ đang là những ngày cuối cùng của tháng 12 âm lịch, ngày 20 tháng Chạp rồi đấy. CHỉ còn 10 ngày nữa thôi là Tết Nguyên Đán rồi. Thế là mình phải ôn thi thông luôn sang Tết rồi. MÌnh hạ quyết tâm Tết này sẽ không đi đâu hết, ở nhà ôn thi cho đạt mục tiêu phía trước.

Biết bao nhiêu dự định, bao nhiêu mục tiêu phải hàon thành, nhưng mà tất cả đều sắp về đích rồi, vì thế mình càng phải quyết tâm hơn bao giờ hết…

MÌnh thấy nhớ quá, nhớ một cái gì đó xa xôi, rất gần mà rất xa…hình như cũng là những ngày mùa đông như thế này của những năm về trước, xa lắm rồi. Mình nhớ ông ngoại, nhớ ông da diết…nhớ cái dáng run run của ông trên chiếc xe đạp ngày nào…nhớ…nhớ lắm…


MÌnh nhớ mẹ, nhớ mẹ lạnh cóng trong chiếc áo mỏng ngày xưa, từ trong bếp đi ra, tất bật….

Nhớ những kỉ niệm của những ngày giáp Tết, vui cũng lắm, buồn cũng nhiều. Tất cả hoà quyện lẫn cả trong nước mắt và nụ cười. MÌnh đang buồn hay đang vui ? CHả biết. CHỉ thấy nhớ nhớ thương thương những ngày thơ ấu ấy…

Và tự nhiên muốn được quay về những ngày yêu dấu ấy…

Ông ơi…bà ơi…mẹ ơi…con thấy nhớ ngày xưa quá…nhớ những ngày lam lũ của nhà mình, nhớ những vất vả, những đắng cay. Giờ con đã lớn, con lớn lên trong sự hi sinh của cả nhà, con thấy thương, thấy nhớ vô cùng….

Con biết con phải cố gắng thôi. Phải quyết tâm làm bằng được. Bởi vì con biết con là hi vọng của cả nhà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét