Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2010

Vô đề

Về nhà, sờ sẩm vào cái blog thân yêu, cảm giác như được nghỉ ngơi trong căn phòng riêng ấm áp mà nơi đó con người mình cảm nhận được rõ nhất cái quyền từ do ngôn luận và được thỏa mãi cái tật nói nhiều mà không bị ai phàn nàn, chẳng ai comment để ko phải bận lòng....


Chắc anh yêu cũng từng nản vì cái tật nói... không phanh của mình lắm, nhưng biết làm thế nào được nhỉ, dù gì cũng cần phải có sự thay đổi từ từ chứ, với lại làm thế nào để một ngày anh yêu luôn được cả cái tật nói nhiều của mình nhỉ? Dù anh đã nói anh yêu hết tất cả những gì thuộc về mình, nhưng mà nói thế thôi, mình chả tin, vì làm gì có chuyện ấy, người ta không thế yêu tất cả mà chỉ có thể chấp nhận một cách vui vẻ mà thôi. Cứ tin là thế đi!


Vừa mới ăn cơm xong, lại ăn thêm một cốc hoa quả dầm rõ là to.

Chiều nay nổi hứng đi chợ mua hoa quả về làm món hoa quả dầm ăn cho bõ tức, vì muốn bù đắp cho ngày chủ nhật ngày mai phai đi thi nên ko được nghỉ. Cả tuần có mỗi tối thứ 7 là êm đềm và ý nghĩa, bởi vì cái cảm giác được nghỉ ngơi làm cho con người ta thấy thư thái hơn.

Mình mùa hoa quả về, thập cẩm đâu đâu có khoảng 5, 7 loại gì đó, vì thiếu một số loại key mà mình ko tìm thấy mà mua nữa....mình hì hụi trong bếp cắt gọt, xắt nhỏ, bày ra một loạt cốc và chuẩn bị đá, chuẩn bị thìa dĩa cho mọi người, không quên mang sang cho 2 bé em nhà cô Phương 2 cốc. Mình thích nhất là nấu món gì rồi mang sang cho hàng xóm, hình như đó là một văn hóa chia sẻ mà cái văn hóa này đang dần mai một đi trong cuộc sống bận rộn thường ngày, nhưng mà mình thì vẫn giữ nếp cũ, thích cái sự sẻ chia nhỏ bé mà ấm áp giữa những người hàng xóm.....


Mọi người có vẻ thích cái món hoa quả dầm sữa đặc của mình, nhất là bố, bố hay là người ủng hộ mình trong nhiều việc, nhất là khi nấu nướng có bố bên cạnh cổ vũ, thật là vui. Mặc dù bố ko thích ăn mấy nhưng cái cách bố quan tâm và cổ vũ làm mình hết sức vui sướng, như một đứa trẻ thi thoảng được người lớn động viên khi làm tốt một việc gì đó.


Mẹ bảo dạo này trông mình béo. Chết ngay, thế  là một mối lo ngại lớn lại diễn ra. Thật lòng chả muốn béo tí nào, nhưng cũng lại ko muốn gầy tong teo như cái xác ve. Muốn người cân đối và cao thêm vài phân nữa, nhưng xem ra cái tâm vóc có hạn của mình ko cho phép. Giá mà thêm 3cm nữa mình sẽ đươc 1m65, sẽ ko phải đi dép cao gót nữa...


50KG_ nửa tạ_1m62 ( vừa check xong) thôi chấp nhận vậy, chờ qua mùa đông mình sẽ cải thiện vóc dáng cho vòng 1 và vòng 2 đi vào " qui củ "


Nhưng mà điều mà mình suy nghĩ nhiều ko phải là chuyện vóc dáng.....chuyện làm đẹp....đó là cái khác cơ....có những cái làm cho cuộc sống trở nên bận rộn và áp lực, có những chuyện khiến mình phải suy nghĩ, phải cân nhắc và nói đúng hơn mọi thứ đều cần đến một thứ đó chính là nghệ thuật ứng xử.


Chị Oanh vẫn nói chị tin vào cái ứng đối của mình, nhưng mà chị chả biết là có những cuộc đàm phán mình đã phải nhượng bộ nhiều vì đuối lí, nhưng mà chiến lược lớn nhất vẫn là "Giả vờ ngây ngô", bởi vì " không biết là không có tội", và vì người không biết thì có 2 quyền là "đề nghị giải thích " hay "từ chối nghe bất cứ lời nào".

Chỉ có chị Oanh mới hiểu cái điều khó nói của mình, và chỉ có mình mới hiểu rõ mình cần làm gì....nhưng mà chả biết khi nào nên làm và khi nào nên dừng lại....cuộc sống vốn có những cái thật trớ trêu, và có những cái làm người ta thấy phiền muộn....

Tại sao ko thể  là những người bạn tốt của nhau?

Tại sao không thể bình thường hóa tất cả những mối quan hệ?

Nhiều khi nghĩ mà chán, bởi nếu cái đà này cứ diễn ra thì hẳn là mình sẽ chẳng còn muốn kết bạn, mà thật lòng thì mình rất muốn học hỏi từ họ.

Chả biết làm gì ngoài việc thẳng thắn, nhưng mà ko thể làm tổn thương người khác, cũng ko được nuối niềm hi vọng ảo tưởng cho họ, đó là một cái tội, và cái tội đó sẽ bị tòa án lương tâm xử nghiêm ngặt.

Trời đất, chưa bao giờ mình phải cân não như thế này, làm thế nào để người ta hiểu là mình chỉ coi người ta là bạn???

Nhưng quá sớm để xử lí vụ này, kệ, cứ để mọi chuyện như thế, hãy biết hành động đúng lúc, dù gì thì mọi chuyện cũng chưa đến nỗi phải quá lo lắng như vậy, có chăng là một chút để phòng và tế nhị....


Ôi cái cuộc sống phức tạp này, cái con người phức tạp này, làm mình đau đầu quá, mệt mỏi quá, cũng may mà lúc khó khăn luôn có bạn bè bên cạnh để cảm thấy tự tin hơn...Dù gì thì cũng phải quen với những tình huống này đi, quen dần với những cách xử lí tình huống đo đi là vừa, con bé à.

Ngủ đi, ngủ một giấc thật sâu để mai đón bình minh thật sảng khoái.......ko ưu phiền.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét