Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

Thầm thì mùa đông

Hôm nay học kế toán doanh nghiệp, cái môn mà bọn SV khoa mình chỉ tóm gọn lại trong hai từ gọn lỏn: NỢ_CÓ.

Cũng thấy nhàm nhàm và buồn ngủ khi cô giáo cứ đều đều giảng lí thuyết rồi làm bài tập, không đưa ra tình huống cho SV có cơ hội mà thảo luận, nghĩ ngợi gì cả, thụ động quá.

Ra chơi tiết hai, hình như cả cô và trò đều buồn ngủ. Cô lấy chiếc điện thoại của mình ra bật nhạc và chĩa cái micro vào cho âm thanh vang lên cả lớp học, lớp học buồn ngủ bỗng chốc như tỉnh giấc . Biết tâm lí học sinh thích nhạc trẻ, cô mở toàn nhạc trẻ lại phù hợp với tâm trạng và thời tiết, hết bài Chiếc khăn gió ấm lại đến Mùa đông ko lạnh.....Cả lớp học như có nhiệt trở lại và tiết 3 học hành hào hứng hơn hẳn....Đúng là dạy bọn trẻ con là phải có nghệ thuật!

Ngày hôm nay trời lạnh nhưng vẫn có nắng như mùa hè, chỉ có điều đi trong nắng mà vẫn thấy lạnh. Gió nữa, gió hanh khô làm đôi môi căng mọng, làn da tay, da chân bắt đầu khô ráp, còn hai má thì đỏ ửng lên như tô phấn. Mái tóc bị cái thời tiết hanh khô này làm cho rối tung cả lên, chẻ ngọn, gãy rụng.....

Đường phố Hà Nội đầy nắng và lao xao tiếng lá khô, thi thoảng gió làm bay bay những chiếc lá vàng chao liệng dưới lòng đường phố, đường Yên Phụ bao giờ cũng thế, cổ kính và dễ gợi cho lòng người nhiều xuyến xao. Lại nhớ những buổi chiều thơ thẩn ngồi đợi anh đến đón ở vườn hoa đường Yên Phụ cùng một đám bạn cũng đợi xe bus, nhớ những buổi chiều đi học về với chị Oanh, hai chị em cứ thao thao chuyện đến khi quên cả lên xe. Chuyến xe bus ban trưa vắng vẻ khiến mình có cảm giác dễ chịu hơn, lại được ngồi nói chuyện với chị Oanh cả buổi trưa nữa.

Lâu lắm không nghe "Âm nhạc 12h", không nghe cái giọng ấm ấm dễ thương của anh Nhím, lại lâu lắm ko ngồi buôn dưa kê với chị Oanh bao nhiêu là chuyện hay, nhưng ước mơ, những dự định , những người bạn....Chuyện học, chuyện gia đình, chuyện tình yêu, tình bạn, mọi thứ đều có thể chia sẻ với chị, vì đã từ lâu luôn coi chị như chị gái.

Buổi trưa đi học về lại tiếp tục ngồi nói chuyện với bố không biết chán, ngồi vào bàn học đã 3h chiều, nghĩ đến những môn phải học trong buổi chiều lại thấy rùng mình, vì nhiều quá, nhưng mà sẽ cố gắng làm bằng hết trong ngày hôm nay.....

Nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn thấy nắng, gió và cái se sắt của mùa đông.....nhưng lòng thấy nhen lên một cái gì đó như là một niềm lạc quan, một niềm vui từ những điều giản dị.


Một mùa đông không lạnh.....


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét