Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

Vệt nắng cuối trời

U có biết khi nghe chuyện của U kể I đã sốc tới mức nào không???

Thật khủng khiếp nếu đó là sự thật, U làm cho niềm tin của I vào một cái gì đó trong sáng và thánh thiện của tình yêu ko con nữa, U thấy cái thế  giới mà I đang sống quá an toàn, và I nhìn ra cái khung trời phía xa, nơi ấy thật lạ lẫm với I, vì I quá ngây thơ với những suy nghĩ thuần khiết??? I ngây thơ nên U đã ko dám nói ra sự thật ấy, nhưng I ko phải là một con ngốc.

I chả biết tại sao nữa, nhưng mà những gì U nói thật ko thể tin được. Nhưng I có thể nói cho U biết là chuyện U lo lắng sẽ ko xảy ra đâu, có chăng cũng chỉ là do tâm lí thôi mà. Chị ấy có kinh nghiệm, chắc là sẽ ko sao đâu, mặc dù I là một con gà trong vấn đề đó nhưng I tin vào những gì I đã thấy.

Nhưng mà có điều này I muốn nói với U, đó là đừng xem chuyện ấy như một trò chơi mà hãy nghiêm túc với nó, để ko bao giờ phải hối hận vì nó, dù I biết U sẽ gạt phăng đi cái lí thuyết ấy và cho rằng I đang lên lớp, nhưng U ạ, mình lớn rồi mà, và đủ tỉnh táo để biết đúng sai.

Hãy coi chị Hằng như một kỉ niệm đi, hãy chúc phúc cho chị ấy, hãy mỉm cười thật hạnh phúc khi trông thấy người ta hạnh phúc, vì : "có những thứ chia tay gọi là hạnh phúc" U đã từng nói thế còn gì.

I vô tình nghe bài "Vệt nắng cuối trời" trên xe bus, khi ấy là một buổi chiều thu rất đẹp, I đã mỉm cười khi nhìn thấy những vệt nắng nhẹ cuối ngày vương vấn trên những nhành cây, và I nghĩ tình yêu đi qua cũng như vệt nắng cuối trời vậy, nó làm lòng ta vương vấn, có khi là mệt mỏi, nhưng rồi nó sẽ qua mau thôi, vì vệt nắng ấy sẽ tan mau vào đêm, để ngày mai ta bắt đầu bằng những tia nắng ban mai, với những tia hi vọng mới.

I đã có những bình mình thật sự dịu êm, I thường bắt đầu ngày mới bằng bài hát ấy, và với một tâm niệm về người ấy, và người ấy đã đến bên I, nhẹ nhàng cho I một mùa thu đầy nắng, để I ko bao giờ còn cảm thấy cô đơn và nuối tiếc khi nhìn những vệt nắng cuối trời nữa...

Elnino đã xa rồi, tất cả những gì về con người ấy, về những kỉ niệm ấy đã trôi đi lặng lẽ và I sẽ bao giờ nhìn lại, anh ấy đã có một công việc ổn, dù vẫn còn cô đơn và lông bông với chuyện tình cảm, nhưng I tin là những vệt nắng cuối trời buồn bã rồi cũng tan mau để nhường chỗ cho những bình mình dịu êm......

Mỗi chúng ta ai cũng có một miền kí ức để có một lúc nào đó phải thổn thức về nó, nhưng hãy dành cho mình những phút bình yên để nhìn sâu vào nó, và chợt nhận ra chính những miền kí ức ấy làm cho cuộc sống của ta ý nghĩa hơn, bởi vì ta sẽ biết trân trong hiện tại nhiều hơn.

Đi qua những ngày mưa ta mới hiểu hết ý nghĩa của những ngày nắng, phải ko U?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét