Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2010

Đêm hồ Gươm lung linh

"Đại lễ 1000 năm Thăng Long, nghìn năm mới có một lần, chẳng ai có thể sống lại lần 2 để chứng kiến thêm 1000 năm nữa"

Người ta vẫn nói câu cửa miệng ấy mỗi khi nhắc tới Hà Nội, thế nên chả có lí do gì mà những người con của HN ko đổ về trung tâm để tận hưởng cái không khi đại lễ đang tràn nhập khắp nơi và tràn ngập trong trái tim mỗi người con của mảnh đất Hà Thành.....

Chiều 2/10, một ngày thu tuyệt đẹp, mấy mẹ con rủ nhau đi chơi.

Bầu và Pig hớn hở lắm, còn mình thì ko có cái hào hứng của bọn trẻ con như thế. Nhưng nhìn chúng nó vui và hồn nhiên, thấy yêu lắm những khuôn mặt trẻ thơ, và thấy vui vui trong lòng.

Mình vốn ghét trẻ con, bởi chúng hay làm ồn ào và bầy bừa những thứ bẩn thỉu ra nhà, nhưng lắm khi ngắm nhìn những khuôn mặt ngây thơ, thấy yêu lắm, đúng là chẳng có lí do gì để  không yêu trẻ con, những tâm hồn như trang giấy trắng. Vì thế nhiều lúc ra đường nhìn trẻ con lại lục lọi tìm xem mình có cái gì hay hay trong cặp sách để cho chúng, lúc thì lại ao ước sau này sinh được những đứa con đáng yêu như chúng^^

Mẹ dắt mấy đứa mình đi ngang qua bốt Hàng Đậu, đi qua vườn hoa, cái nơi mà mẹ bảo có nhiều kỉ niệm với mẹ nhất, vì ngày trước bác Hoàng với bác Kim Anh hay đón mẹ đi chơi ở đây.

Điểm đến đầu tiên là Trung tâm hoàng thành Thăng Long số 18 Hoàng Diệu, nhìn từ xa đã thấy cổng thành đông nghịt, hằng ngày có biết bao nhiêu lượt khách đến đây, mà người từ quê xa ra tham quan rất đông, có rất nhiều khách quốc tế nữa, ở đây mình như được sống trong một thế  giới khác, qua lời của chú hướng dẫn viên mình có thể tưởng tượng phần nào kiến trúc của Hoàng Thành trước đây dựa vào những vết tích còn sót lại và những nền móng cũ, những trụ cột, những cái giếng nước trong vắt được xây theo một kiểu rất đặc biệt......Hai chị em mình cứ đi theo chú hướng dẫn viên, đến chỗ nào cũng sờ vào tận nơi, "trăm thấy ko bằng một sờ" mà, với lại sờ vào những hiện vật thiêng liêng ấy có cái gì đó vinh hạnh lắm, thế mới biết ngày trước ông cha ta đã kì công xây dựng Hoàng thànhnhư thế nào. Một cảm giác rất lạ là khi bước vào khu di tích đó, mình lại tưởng tượng ra Tử Cấm Thành, tưởng tượng ra cung điện nguy nga của vua chúa, lại nhớ lại cung thành Huế cổ kính, và tất cả những tư liệu lịch sử như làm sống lại những mường tượng trong đầu óc mình, thấy tự hào và có chút gì xúc động.......

Phố Hoàng Diệu đẹp quá, 2 hàng cây xanh bên đường tạo nên một ko gian mát mẻ, thanh lịch, nhớ lần đi chơi dừng lại chụp ảnh trên đường Hoàng Diệu, lại nhớ lần đi xe bus qua đây, muốn đưa tay ra ngoài cửa kính xe để đón lấy những chiếc lá rơi, thấy đẹp và lãng mạn vô cùng...Mấy mẹ con đi dạo một lúc trên con phố vẫn được coi là đẹp nhất Hà Nội ấy, chờ mãi chả có cái taxi nào cho đến khi ra đến Phan Đinh Phùng mới gặp được cái xe thế  là  đi ngay ra bờ hồ.

Hồ Gươm về chiều rất đẹp, sau khi đi bộ một vòng quanh hồ, mẹ dẫn mấy đứa đi ăn kem.

Thật lòng thì mình ko thích món này lắm bằng mấy đứa trẻ con nhưng vì thấy thích đồ thương hiệu nên ko thể  ko vào. Với lại đây là điểm đến quen thuộc của tuổi thơ mà.

Còn nhớ khi mình vẫn là đứa trẻ 5, 6 tuổi, bố mẹ hay đưa vào đây ăn kem, vì mỗi lần qua bờ hồ là mình chỉ nhớ tới mỗi kem. Sao hồi đó thích ăn kem thế, bởi trẻ con thích đồ ngọt mà, hồi bé đi chơi lần nào mẹ cũng đưa vào đây, hồi đó kem còn gói trong một cái bao giấy màu vàng  trông ko được thẩm mĩ lắm, kem ốc quế thì cực ngon, nhất là kem cốm thì miễn chê, còn bây giờ những cái đặc trưng đó ko còn nữa, đã mười mấy năm trôi qua rồi còn gì, và con bé thích ăn kem ngày nào giờ đã ko còn cái háo hức đó nữa....

......mình chỉ thích nhất cái cảm giác đi chơi bỗng gặp trời mưa, phóng xe vào tận gần quầy kem, mỗi thằng mua hai que ( để thi xem đứa nào ăn nhanh hơn) rồi ngồi ngay trên xe máy vừa ăn vừa đợi cho tạnh mưa để về nhà, cái cảm giác có chút gì xô bồ đó hóa ra lại hay hay, vì đó là thói quen của lớp trẻ mà.

Thế rồi mấy mẹ con lại tiếp tục đi chơi, rồi ngồi nghỉ ngay bên hồ, ngắm nhìn từng đàn chim bồ câu trắng bay lượn rợp hồ. Người ta vừa làm lễ phóng sinh 1000 con chim bồ câu để biểu tượng cho hòa bình, nhưng xem ra những chú bồ câu này yêu người lắm, đã phóng sinh rồi mà chả muốn bay xa, vẫn lưu luyến mảnh đất này.

Đồng hồ bưu điện Hà Nội đã điểm 6h20p tối.

Quanh hồ, chỉ thấy toàn người, kín mít, nhiều nhất vẫn là nam thanh nữa tú dắt tay nhau đi dạo, và hôm nay trông ai cũng thanh lịch hơn nhiều so với ngày thường, cai cũng đeo trên đầu dải duy băng mầu đỏ có chữ Việt Nam, và dán trên má một trái tim màu đỏ, một lá cờ màu đỏ.....

Cảm nhận cái ko khí vui tươi và náo nhiệt của Hồ Gươm, lòng man mác nhớ về những kỉ niệm đã qua, từ khi còn là con bé con 10 tuổi, vẫn hay được mẹ cho ra đây chơi, rồi khi đã là con bé 18 tuổi biết đến cảm giác thú vị khi buổi sáng nào được đi ngắm hoa lộc vừng nở, đi dạo hồ Gươm đúng hôm trời mưa phùn......tất cả đã qua mà hình như vẫn còn đây, quá nhiều kỉ niệm!

Thế rồi mấy mẹ con đi dạo khu phố cổ, những hàng Ngang, hàng Đào, hàng Đường, hàng Chiếu, hàng Buồm tấp nập, nhất là khu chợ đêm.....

Ăn bát mì vàn thắn và sủi cảo chưa bao giờ thấy ngon như hôm qua vì ngay từ đầu bà bán hàng đã nói: "Muốn ngon thì phảii đợi lâu!"

Quán 57 hàng Chiếu đông nghịt, ngồi đợi 20p liền mới có người phục vụ mang đồ ăn ra, nhưng công nhận là ngon ko chế vào đầu được, khác hẳn với những lần đi ăn trước.

Giờ vẫn còn dư âm của buổi đi chơi, thấy vui và cảm giác tuổi thơ của mình như quay trở lại, khẽ cất lên tiếng hát: ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ.........


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét