Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

Đánh đổi

"Tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi"

Cái câu thơ ngày nào của Xuân Diệu làm mình thấy tâm đắc nhất thì không ngờ bây giờ nó lại nghiệm ngay vào con người của mình.

Bận rộn, đấy là cái phong cách vốn có của mình. Nhiều người bảo bận rộn làm cho cuộc sống của mình thêm ý nghĩa, nhiều niềm vui, nhiều cái để mà phấn đấu hơn....nhưng có người lại nói bận rộn thường làm cho con người ta lú lẫn và vô tâm hơn rất nhiều.

Thứ hai của mình luôn bắt đầu bằng hai chữ Bận Rộn "thân thương" ấy thậm chí hôm nay ko kịp thời gian ăn sáng.

Nếu có một ước muốn thì mình muốn trở thành một người đa_ zi_ năng đúng như anh Hiếu nói, làm sao có thể vào lớp một cái là vận hành như một cái máy chạy hết công suất, tai nghe, mắt quan sát, nhìn bảng, đọc sách, tay viết và miệng nói ( tất nhiên đấy là cái cách phản ứng của những cô học trò ngang bướng là mình trước những cái ko hiểu).

Sáng này đến lớp muộn, do mình và một phần do hôm nay ko hiểu tại sao xe bus đông một cách bất thường làm mình choáng hết mức....loay hoay mãi mới exit ra khỏi cái "chuồng gà", thế rồi tay xách nách mang như kiểu " lên tỉnh" vậy, trèo lên tầng 4, tiếc ngẩn ngơ vì đã lỡ mất một tiết luật ngân hàng.

Phải công nhận cô giáo giảng bài hay và dễ hiểu và dân chủ tới mức giống như kiểu chị em ta cùng thảo luận trao đổi, hay như thầy Dễ Thương của mình giảng bài vậy....5 tiết học Luật trôi đi thật nhanh, chỉ mong sao cô giáo đừng đổi lớp , cứ dạy lớp mình cho nó dễ chịu.

Hôm nay sốc toàn tập vì lịch học mới kín mít, thậm chí còn lẹm sang cả buổi chiều thứ 3 quý giá, ko để lỗ hổng nào cho mình có cơ hội học môn Thanh toán bên Kinh Tế nữa, cái mà mình tạm gọi là "rủi ro cơ hội", buồn lắm ý.......

Mà mình thì ko thể bỏ học bên này để sang học bên kia, ko thể bên trọng bên khinh được.....

Chảng ai có thể giải được bài toán thời gian này của mình, trừ chính bản thân mình.

Hôm nay kì kèo mãi mới xin được học Kế toán sản xuất vào chiều thứ 2 và thứ 5, biết làm thế nào được vì có mỗi hôm ấy là rảnh. Cái cô văn thư quát ầm lên và còn dọa dẫm sẽ cho mình stop nếu như ko sắp được lịch, cô nói sinh viên gì mà kì lạ vậy, bận rộn tới mức có mỗi 2 buổi sáng nghỉ là sao????

Vừa muốn khóc, vừa buồn cười, cuối cùng thì mình cũng đã tranh thủ được sự đồng cảm của cô giáo, chỉ tiếc là ko được học lớp với thầy cô ưng ý thôi, đến là tiếc.....

Giờ thì chả biết làm sao cả, thôi thì đành ngậm ngùi chạy theo cái lịch học kín như bưng ấy, thậm chí cả chiều thứ 7 thảnh thơi cũng ko có, một tuần sẽ kết thức bằng một ngày chủ nhật ngủ nướng vô vị......

Người ta nói đó là sự đánh đổi, nhưng mà nhiều khi không phải mọi sự đánh đổi đều ngang giá như trong lí thuyết.....




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét