Thứ Sáu, 1 tháng 10, 2010

Nước mắt Xương Rồng Gai



Thật dở hơi khi mình lại buồn vì mấy cái dư luận vặt vãnh đó?

Mình là ai trong cái cuộc sống này?

Một hình mẫu lí tưởng chăng?

Một viên ngọc hoàn hảo không tì vết?

Một cái gì đó mong manh trong suốt và chỉ một cái chạm nhẹ là ...... vỡ tan?

Không, chả là gì trong những cái đó. Mà cũng chả mong được là gì trong những cái thứ đó.

Bởi vì mình là Xương Rồng Gai.

Là xương rồng thì phải mạnh mẽ, cứng rắn, kiên cường và không_bao _giờ_khóc.

Thế mà lại rơi lệ vì những lí do không đâu, nhưng lời nhạo báng điên dại, những dư luận lề đường, ko đáng để bận tâm, bởi ta là chính ta, ta hành xử đúng mực, ta ko làm trái với những gì gọi là đạo lí, thế là được chứ gì?

Đôi khi tự hỏi lòng mình: tự do là cái gì? vậy mà sao ta thấy nó xa xôi quá, ta chỉ muốn có tự do thôi, vì ta đủ lớn để cư xử thế nào cho đúng, để phân biệt đúng sai, để biết thế nào là giới hạn, đủ để đánh một cái tin hiệu với người ấy rằng: ta ko sẵn sàng!

Ta cần có sự giao lưu ( dù là xã giao đi nữa), ta cần có thêm nhiều bạn bè, ta muốn có thời gian để hiểu thêm một người bạn mới, để học hỏi thêm một điều mới trong cái cuộc sống vốn quá phức tạp này, thì sao nào? Phải chăng đó là sai trái???

Cuộc sống đâu chỉ cần kiến thức, sách vở, đâu chỉ cần ngày ngày cắp sách đến trường, ngoan ngoãn như một con búp bê đặt đâu ngồi đấy, gọi dạ bảo vâng, cuộc sống cần sự trưởng thành, cần một cô bé khác kia!

Cuộc sống cần tình yêu.

Thế mà cái thế giới của ta chật chội quá, nó cứ làm ta phải sống khổ sở, mệt mỏi, bó buộc, nó cứ làm ta phải dối lừa, phải đong đếm.

Có khi nào thực sự  là mày ko hả Cuộc Sống???

Tự nhiên ước mình là gió, bởi gió được sống trong một cái thế giới ko một giới hạn, và ở đó nó có thể chọn cho mình vô vàn những lối đi, và nó biết làm thế nào để không làm cay một khóe mắt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét