Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

Gió lạnh đầu mùa

Rét!

cái lạnh ùa về khiến mình run rẩy trong chiêc áo khoác trắng.

CHiều nay anh đèo về trong cái lạnh tái tê, lại còn mặc mỗi cái áo len mỏng, ngồi đằng sau xe anh co ro như một con ốc rụt rè trong cái vỏ bọc. May có cái khăn làm một cái chắn gió tích cực không thì thể nào về cũng bị viêm họng.

Cái gió lạnh đầu mùa sao mà se sắt đến thế, về nhà tắm nước nóng vẫn thấy gai gai người, còn giờ thì ngồi học một mình, cô dơn và lạnh giá....

Dạo này đổi kênh nghe BBC, nhanh khủng khiếp, nhưng mà tự dặn mình phải thật cố gắng để tăng tốc cái môn học này, dù gì cũng là một niềm đam mê một thời, và đến giờ thì hình như học nó còn vì một nghĩa vụ nữa.

Ngồi học tiếng anh trong một ko gian thật yên tĩnh, thầm ước ao thời gian mãi ngừng trôi, để cái tĩnh lặng này đừng qua mau....

Đêm mùa động lạnh giá thật, hạnh phúc cho những ai đang ở bên nhau, hoặc đang ấm áp trong một vòng tay nào đó, mình thì ko dám ước những cái xa xôi vậy, chỉ muốn được chui ngay vào cái chăn bông ấm và ôm chặt lấy bà chị đã ngủ ngon như một con mèo từ bao giờ.

Giờ tự nhiên lại muốn được gặp anh và cùng anh chơi một cái trò chơi hơi tai quái, đó là luồn bàn tay lạnh buốt của mình vào lưng anh.
....để bàn tay ko còn lạnh giá nữa....Nhưng mà mình biết là từ mùa đông này bàn tay của mình sẽ ko còn cô đơn nữa, những ngón tay này sẽ có những ngón tay khác đan vào, và bàn tay sẽ được sưởi ấm mỗi khi lạnh giá....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét