Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

Mùa lá bay

Hôm nay đã là cuối tháng mười rồi, tháng 10 với bao nhiêu kỉ niệm....."Hà Nội ơi nhớ về mùa thu tháng 10, áo học trò xanh những hàng me........."

Hà Nội ơi, yêu Hà Nội lắm, yêu những con phố, yêu những hàng cây, yêu bóng dáng thướt tha của những nữ sinh Hà thành trong tà áo dài trắng vô tình bắt gặp trên đường Nguyễn Văn Cừ mỗi buổi sáng đầu tuần, yêu những buổi chiều mùa thu nắng vàng, lá bay và những buổi hoàng hôn tím trên sông Hồng.....yêu những chuyến xe bus bận rộn tấp nập về chiều....và thấy quen với cảnh tắc đường.....không có nó, hình như không giống với Hà Nội.....

Hà Nội ơi, yêu những bài hát về Hà Nội, những giai điệu trang nghiêm cổ kính, những giai điệu pha chút buồn của hoài niệm như lòng ta đây, luôn cảm thấy nhớ nhung về những kỉ niệm đã đi qua.....

Hà Nội ơi, yêu Hà Nội lắm, bởi đó là mối tình đầu không thể nào quên, là những buổi tối được cùng ai đi khắp các phố nhỏ, đường lớn, để hít sâu vào lồng ngực cái hương vị quen thuộc của Hà Nội......hồ Gươm, hồ Tây, nơi nào cũng nhớ, tất cả mọi nơi đều vương vấn kỉ niệm, những kỉ niệm quá êm đềm, quá đẹp đẽ, để dù chưa mất nhưng cũng cảm thấy tiếc nuối vô cùng, bởi dù chưa mất nhưng sẽ không bao giờ quay trở lại, bởi những gì đẹp nhất sẽ chỉ đến một lần trong đời, như vì sao đổi ngôi ngang qua bầu trời, người ta chờ đợi, người ta nín thở chỉ để được chứng kiến vài giây phút tỏa sáng huy hoàng rồi mãi mãi tiếc nuối.........

Cuộc sống là thế, buồn và vui, xanh và đỏ cứ đan xen nhau trong bức tranh cuộc sống, và ta cũng chẳng bao giờ biết được là màu nào chiếm phần nhiều hơn, chỉ biết rằng "đừng bao giờ thưởng thức bàn tiệc cuộc sống một mình", đừng bào giờ lẻ loi trong cuộc sống này, hãy giữ trong tim một bóng hình, để mà yêu thương, để mà hi vọng, để mà mãi có một thiên thần hộ mệnh trong tim, để cảm thấy cuộc sống luôn có cái mục tiêu mà hướng đến, để khi lầm đường lạc lối ta biết quay trở về, bởi tình yêu là nguồn động viên, là sức mạnh để vượt qua tất cả.............

Cuối tuần rồi, những mệt mỏi dường như tan ra, không còn đóng băng trong suy nghĩ, tay chân cũng thoải mái hơn, dẫu vẫn phải làm việc nhưng áp lực dường như đã thuyên giảm, và trạng thái cân bằng lại trở về.......

Vẫn nghĩ về anh với bao nhiêu yêu thương và hoài niệm, thầm hứa với anh sẽ học tốt để thực hiện những ước mơ, nhưng cũng muốn con đường đến với nhau sẽ bớt đi những trắc trở.....Anh ơi, Monsoon hứa với anh đấy, sẽ cố gắng hết mình, bởi với Monsoon, tình yêu phải là động lực, phải là cái làm cho con người mình tốt đẹp hơn, hoàn thiện hơn, phải là cái làm cho mình có nghị lực hơn và vì tình yêu người ta có thể sẽ thành đạt hơn, có một tương lai tươi sáng hơn, bởi cái cao đẹp nhất của tình yêu là hướng đến tương lai và những điều vĩnh cửu.......

Cố nén lại những cảm xúc ấy, chờ đợi một ngày thích hợp hơn, em muốn nói ra điều ấy và muốn nói bằng hành động, bằng việc làm, bằng cái có thật, giấc mơ của em sẽ là có thật phải không anh, nếu như em không ngừng cố gắng. Anh đã mang đến cho con bé ngốc nghếch là em một món quà vô giá, đó là sự hiếu kì và ý thích muốn chinh phục tất cả bằng ý chí và bằng nỗ lực, và em sẽ làm, sẽ làm đến cùng.....em hứa!

Những giờ phút cuối cùng của một ngày tháng 10 đang trôi đi, ngày mai là tháng 11, tháng mới, thêm những niềm vui mới, những động lực mới, những công việc mới, những khó khăn mới, những sự kiện mới và tiềm tàng cả những thay đổi, những chuyển biến, những thách thức......thành công và thất bại, tất cả nằm ở trong con người mình thôi......

CỐ GẮNG, MẠNH MẼ VÀ TỰ TIN lên nhé, Monsoon!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét