Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

Tình yêu quay về?

Chủ nhật, dẫu là một chủ nhật nhàn rỗi cũng ko làm mình ngủ thêm được tí nào, bởi đã quen giấc, bỗng dưng cựa mình ôm chị Lan vẫn đang ngủ ngon lành, mình nhận ra trời đã sáng, và thế là muốn dậy để tranh thủ tận hưởng cái ko khí trong lành của một buổi sáng chủ nhật hiếm hoi, nói là hiếm hoi vì đây có lẽ là chủ nhật đầu tiên mình ko có nhiều bài tập. Thế mới là một chủ nhật thực sự...

Có phải hôm nay là ngày mùa thu đẹp nhất ko?

Bắt 2 tuyến xe bus đông đúc chật chội, chạy với tốc độ rùa bò đề đến được cái bus stop gần XXX, đối với một con bé yêu ôtô và yêu xe bus như mình thì rất đỗi bình thường, những đối với một người coi xe bus là một nỗi kinh hoàng thì có lẽ họ sẽ ko dại gì mà đi xe bus, cái xe rùa cũng phải chạy nhanh hơn nó ấy, xe XX, mình phải nhớ lấy nó...Đến nơi, tiếp tục đợi, 20p trong im lặng và cô đơn....mình đã tranh thủ ngắm nhìn cái con đường rộng nhất Hà Nội , đường XXX, con đường nhiều kỉ niệm và cũng để lại cho mình nhiều nỗi nhớ thương....đã hơn một tháng rồi mình không đến đây, vẫn cái vẻ đông đúc tấp nập ko bao giờ thay đổi của những tuyến phố nội đô, đó là đặc trưng của nội thành, cái mà mình vốn ghét bởi chính nó đã làm cho nhịp sống nơi đây xô bồ và gấp gáp hơn, mình ko hề thích....
........và anh xuất hiện, ko có gì khác ngoài mái tóc được cắt gọn gàng hơn (mình thích vậy), và màu áo cũng khác hơn đôi chút, vẫn là khuôn mặt ấy, hình như làn da có trắng trẻo hơn một chút, vậy là đã hơn một tháng rồi ko gặp anh.....


Và anh lại đưa mình vào một cái ngõ khác chật hẹp đúng với phong cách của người Hà Nội thích chật hẹp, à mà chấp nhận một cuộc sống thế thì đúng hơn. Nhà trọ mới anh ở nhỏ nhỏ xinh xinh như ngôi nhà của nàng Bạch tuyết và bảy chú lùn, nhưng mà hôm nay thì chỉ có mình là con gái với 3 anh con trai trong cái nhà ấy, cảm giác ngại ngùng thế nào ấy.... Mình cũng thấy bình thường thôi, đất nội thành mà, thế đã là một sự nỗ lực rồi..........Và mình với anh bắt đầu những câu chuyện tẻ nhạt, mình nhận ra rằng thời gian xa cách đã làm chúng mình ngại ngùng khi ở bên nhau, dù khi gặp anh sau bao ngày xa cách, mình vẫn muốn được ôm anh như ngày xưa, như khi lâu lâu mới gặp anh một lần, chỉ muốn ngả vào lòng như một đứa trẻ con đang đi tìm cảm giác được che chở. Anh ơi, tại sao anh ko ôm em như ngày xưa nhỉ? Tại sao anh ko cầm tay em như lần đầu tiên mình quen nhau, anh ko thể hiện gì là anh nhớ em cả, anh chẳng hề yêu em thì phải, dù em biết trong cái căn nhà chật chội đó thì việc tìm một chỗ ngồi thoải mái cũng làm tụt đi dòng cảm xúc yêu thương rồi.......

Bệnh viện Hữu Nghị...........
Cái nơi mà ngày nào đi học mình cũng đi qua ấy, hôm nay mới được mục sở thị, có thể đó là cái bệnh viện dễ chịu nhất vì ko có mùi kháng sinh và thuốc sát khuẩn, cái mùi kinh khủng mà mình bị ám ảnh từ cái chết của anh mình, đến h mình vẫn ko thể quên được cái mùi đó, mình sợ bệnh viện, sợ màu áo blue trắng toát, sợ những mũi kim tiêm....nói chung là sợ tất cả....nhưng hôm nay, ngồi đợi anh ở ghế đá trong một không gian thoáng đãng dưới gốc cây xanh, mình có dịp được ngắm nhìn cái không gian của bệnh viện, cũng có chút gì lãng mạn, phải chăng mùa thu đã mang về cái khung trời thật ngọt ngào và nên thơ ấy, mình thả hồn vào những chiếc lá mà như quên thời gian và quyển sách trên tay, quên cả sự đợi chờ quen thuộc mà lần nào gặp anh mình cũng phải chờ..........
Send một cái tin nhắn cho Dương Hương:
......"Hình như cuộc sống là một chuỗi dài của sự chờ đợi, hết chờ đợi lại đến chờ đợi, vậy mà ch cứ phải chờ đợi bởi hình như chỉ cần có một niềm tin là tất cả lại trở nên đơn giản và nhẹ nhàng. Nếu có một ngày có ai đó bắt c phải chờ đợi thì c có chờ ko, biết rằng điều kiện của bài toán chờ đợi ấy là ko xác định???.............."

Cô bạn giỏi toán nhất của ch ơi! đó mãi là một bài toán mà ch sẽ ko khi nào giải được, chỉ khi có một người đến cho c điều kiện là NIỀM TIN, thì c mới biết là bài toán này có đáp án hay ko, thế mới biết c ch mình ngày xưa học toán thật dễ, mà những bài toán của cuộc sống này thì lại phức tạp vô cũng mà điều kiện là một ẩn số vô cùng bí ẩn.

Hương ơi! Hạnh phúc lắm khi có c, cô bác sĩ tâm lí của ch, sẽ mãi là như thế nhé c, mãi là NIỀM TIN của ch nhé!

Và anh lại đưa em về trên con đường quen thuộc, dù em biết những yêu thương hình như ko còn mặn mà nữa nhưng em vẫn tin và vẫn chờ, chờ một ngày tình yêu sẽ quay về......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét