Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

Viết tiếp câu chuyện mùa thu

Chiều nay, những vạt nắng thu nhàn nhạt buông trên những chiếc lá, những cơn gió thu hình như hiu hắt hơn, và mình đã cảm nhận một rõ cái tiết trời thu se lạnh về chiều. Đến 3h thì tắt nắng hẳn........buồn! Giá như nắng đừng đi qua mau, hãy cứ đọng lại chút màu vàng dù là nhàn nhạt như ban trưa thôi cũng được vì cuộc sống không thể thiếu đi những sắc màu, cũng như con người ko thể thiếu niềm tin, niềm hi vọng........

Monsoon ơi, đang nghĩ gì vậy? Sáng nay Monsoon đã làm rất tốt. Buổi họp lớp hôm nay có vẻ rất thành công. Và mọi người đã rất chăm chú nghe Monsoon nói, Monsoon cũng đã thể hiện hết mình rồi. Còn kế hoạch của lớp, có lẽ mình sẽ cũng với Huy bàn bạc sau.

Dân kiến trúc nhiều ý tưởng thật đấy, nhưng có lẽ là ko hợp với dân tài chính bọn mình. Thật mơ hồ khi chúng nó đưa ra cái kế hoạch 20/10 lung tung như thế, để cho lịch sự tý, mình đã xin số của bạn lớp trưởng lớp kiến trúc rồi về, mình ko nghĩ dân tài chính bọn mình với mấy cái cậu kiến trúc đó lại có một party thật vui vẻ.

MỘT SỰ KẾT HỢP KO HOÀN HẢO TÝ NÀO!

Trong khi dân tài chính là chúa hay lên kế hoạch tỷ mỉ và chi tiết...còn kiến trúc, mãi mãi chỉ là phác thảo....

Tan học, nhà ăn đông nghịt, len lỏi váo đám người đông đúc, mình với Huy kiếm một chỗ ngồi, hai đứa cùng thả hồn vào cốc sữa chua nếp cẩm. Phải nói thế nào nhỉ, chắc là sẽ rất thú vị nếu đá được xay nhỏ hơn một tý, và sữa chu lên men thêm một tý, nhưng mà cũng chẳng sao, hai đứa dường như quên hết để lại tiếp tục câu chuyện về kế hoạch 20/10 của lớp, một góc nhà ăn có hai đứa sinh viên đang ăn những tâm hồn lại đang hướng về đâu đâu đó......

Huy là đứa hay tâm sự với mình nhất trong đám con trai, và cũng là người mình hay đi ăn trưa cùng, thật lạ, mình thấy quý nó, có lẽ vì nó hay đi cùng mình, nhất là khi mình thấy buồn....Ở cạnh nó mình thấy an tâm, ít nhất là mình cũng giấu đi được những giọt nước mắt, những nỗi lo lắng vu vơ, và có một hôm mình ngạc nhiên vô cùng khi trong giờ Tài chính doanh nghiệp nó hỏi mình:

" Vừa nãy cậu đang nghĩ gì vậy?"

" à không, tớ chẳng nghĩ gì cả", mình bối rối đáp,

" Tớ thấy cậu ko tập trung vào bài giảng lắm",

"à ừ, tớ đang nghĩ xem nên tìm bài tập tài chính doanh nghiệp ở đâu cho bài kiểm tra sắp tới"

...Mình nhanh chóng cắt phăng dòng suy nghĩ về anh, câu hỏi của Huy đưa mình về hiện tại, đó là bản báo cáo tài chính đang cần phân tích, và đó là những lời giảng của thầy... chi phí, doanh thu, lợi nhuận...

Huy đã thấy nét mặt buồn của mình, đã thấy cái tâm hồn đang chới với của mình, đang lặng đi trong cô đơn và hụt hẵng, và một thoáng lưu tâm, nó đã hỏi mình một câu làm mình thấy xúc động, chỉ có nó là người nhạy cảm phát hiện ra nỗi buồn thầm kín trên khuôn mặt và trong đôi mắt mình.

Ai bảo lớp trưởng là luôn phải thế, là ko bao giờ khóc chứ? Ai bảo lớp trưởng là luôn phải phong độ, tập trung và dường như đôi mắt ko một chút vướng bận, ko một chút gợn sóng của chuyện riêng tư... Ai bảo lớp trưởng là luôn chỉ có học, và là một cái gì đó chuẩn mực về tinh thần học tập chứ ???

Mình cũng có một trái tim biết rung cảm, mình ko phải cỗ máy, lớp học ko phải nơi mình chỉ thể hiện sức mạnh và sự cứng cỏi, ko phải chỉ là nơi một con bé cá tính và mạnh mẽ là mình thể hiện.

Thế nhưng con bé ấy vẫn phải thế, vẫn phải là một lớp trưởng như thế, ko bao giờ vướng bận chuyện riêng tư...Nó khô khan và hình như đặt công việc học hành là trên hết, sau gia đình của nó. Chỉ có mình Huy hiểu nó, vói cái Ngọc ma nữ là hai. Monsoon ơi, có cần phải mạnh mẽ quá như thế ko???

Gió ngoài kia đang thổi, mùa đông như đang gõ cửa....Chân nó lạnh lạnh....Mùa thu đi qua thật rồi sao, vậy mà nó vẫn cứ đợi anh mang màu thu đến cho nó, đợi người đèo nó qua những con phố ở Hà Nội để ngắm thu, để thưởng thức cái ngọt ngào của hương hoa sữa, nó vẫn đợi, vẫn chờ như chờ một giấc mơ ngọt ngào.............

Mùa thu ơi, đừng đi qua vô tình như thế.................!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét