Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2009

Có phải mùa đông?

Lạnh!

Cái cảm giác mà hình ai cũng cảm nhận được từ 3 hôm nay. Mới có chớm đông mà ra đường mình đã thấy dân tình update bao nhiêu là những mốt quần áo cho mùa thu đông, thật rực rỡ, thật ấm áp, nhưng mình vẫn thích cảm giác nhẹ nhàng của những chiếc áo phông dài tay và chiếc khăn mỏng quàng thật điệu trên cổ........

Ốm rồi! Mình bị cúm, mệt mỏi và buồn ngủ kinh khủng, cứ mỗi lần chuyển mùa là y như rằng mình bị ốm........Ngồi trong lớp nghe thầy Bình giảng Tài chính doanh nghiệp , cái môn mà mình vốn thích thế mà mấy lần phải gục mặt xuống bàn vì mệt........

Hôm nay học về quản lí vốn lưu động và cách lập kế hoạch nhu cầu vốn lưu động, hiểu bài và thấy cũng ko khó lắm, mỗi cái tính toán hơi phức tạp, tuần sau kiểm tra một tiết, phải làm cho thật ra trò.....

Rét quá! Mình thấy nhớ những ngày đầu đông năm ngoái, khi có người nhắn tin nhắc mình mặc áo, còn giờ, chẳng ai cả....Sáng nào cũng dậy sớm ra khỏi nhà khi trời còn lờ mờ sáng, cô đơn đi vào giữa màn sương và đôi khi phải chạy thật nhanh khi thoáng trông thấy xe bus vừa đi ngang qua....Ngày nào cũng vậy, như một thói quen, thiếu nó lại thấy buồn..........

Xe bus, những tiếng nhạc, những bài hát trong chương trình Breakfast Show, cái giọng ấm ấm và pha chút nhí nhảnh của mấy anh chị MC và đôi khi là những cơn mơ chập chờn trong giấc ngủ thứ hai, tất cả là những người bạn thân thiết của mình trên con đường đi học mỗi buổi sáng sớm.

Vậy là thu đã đi qua rồi, ko kịp để mình với lấy dù là một chút sắc vàng trên những con phố nhỏ, dù là một chút hương hoa sữa, dù là một chút sắc trời xanh biếc, thăm thẳm.....

Anh đã mang mùa thu của mình đi rồi, mùa thu ko có anh.........

Anh Vinh, năm thứ 4, Bách Khoa, khoa cơ khí và chế tạo, quê Hà Tây, có lẽ cũng lại là một sự tình cờ, một cái duyên chăng? Một vài thông tin ít ỏi về người bạn mới quen ko gợi lên cho mình nhiều suy nghĩ lắm, mình chỉ thấy lạ là mình biết khá nhiều người bên BK, mà ai cũng để lại cho mình chút gì đó ấn tượng...

Mình ốm, trận ốm sau một cúa sốc khá lớn về tinh thần, có lẽ đây cũng là trận ốm để kết thúc tất cả, và hi vọng sau cơn mưa trời lại sáng, những ánh bình minh lại chiếu rọi trên khuôn mặt để lau khô những giọt nước mắt.........

Em sẽ mãi là Monsoon của anh, dù em biết thời gian rồi sẽ làm phôi phai đi tất cả, anh rồi cũng sẽ gặp được người khác, có thể là xứng đáng hơn em, nhưng điều quan trọng hơn là người ta có thể ở bên anh, điều mà em ko thể làm được dù có cố gắng đến mức nào, em chẳng làm được gì cho người em yêu thương, chỉ biết học thật tốt để có một tương lai phía trước tươi sáng. Em sẽ lại một mình bước đi trên con đường ko có anh, để một mình hoài niệm với những gì đã qua. Gạt những giọt nước mắt trên khuôn mặt giờ này của em, tự hứa vói mình đây sẽ là lần cuối cùng em khóc, nhưng hãy cứ cho em được khóc thêm nhiều lần nữa, bởi đó mới chính là em, khóc xong rồi sẽ lòng nhẹ nhàng và tinh thần sẽ mạnh mẽ hơn.

Anh cứ nói rồi mình sẽ quay trở lại, những niềm tin trong em cứ ngày một phai nhạt dần, bởi anh cứ xa em.......xa em...... và sẽ có một ngày nào đó, em chỉ còn là một khái niệm mơ hồ trong anh, anh sẽ quên đi con bé là em, con bé mà anh đã vô tình làm quen qua một cô em họ, nhưng em thì không, bởi những gì về anh sẽ còn đi theo em mãi mãi, bởi tình yêu đầu tiên sẽ là mối tình vĩnh cửu, và những vết cứa trong tim sẽ để lại những vết sẹo ko có gì xoa dịu được.

Em đã nói em sẽ ko khóc, những đó chỉ là một lời nói dối, bởi đó mới là em, khóc xong rồi sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn..........
Mùa đông không có anh............................

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét