Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

Nhật ký ngày thứ hai đầu tuần


Hôm nay là một ngày bận rộn với mình.

Thời tiết trở nên lạnh hơn, buốt hơn, thế mà đâu đâu cũng có đám cưới, ngày đẹp mà.

Buổi sáng, mình và chị Quỳnh đèo nhau đi nộp hồ sơ xin việc, thế mà đến nơi thì chị Quỳnh mới biết là chưa có ảnh 4x6, chán quá lại quay về để hôm sau nộp vậy. Tiếp theo là đến lượt mình. Mình và chị Quỳnh đến KCN Nội Bài, sau khi hỏi thăm và tự lần mò, 2 chị em vào được đến công ty DENKI SEIKI. Đó là một công ty của Nhật chuyên sản xuất thiết bị đo lường. MÌnh đuợc một chú bảo vệ dẫn vào văn phòng để nộp hồ sơ. Sau một lúc ngồi khai lại cái lý lịch và được chị bên nhân sự hẹn vài hôm nữa sẽ gọi lại thông báo kết quả.

Quá trình đi vào văn phòng, mình phải đến một cái phòng thay dép, mình buộc phải đi cái dép nhẹ trong nhà chứ ko được đi giầy của mình vào. Mình được dẫn đi qua một xưởng sản xuất đầy mùi nhựa rất khó chịu và ko khí làm việc thì cực kì căng thẳng và yên lặng. Vào đến phòng của sếp thì lại khác. Các chị làm gián tiếp ngồi làm việc với máy tính và có vẻ đỡ căng thẳng hơn một chút thôi. MÌnh hình dung công việc trong đó khá mệt chứ ko nhàn hạ gì cả. Vị trí lần này mình nộp vào là vị trí gián tiếp nên mình chú ý nhiều tới mọi nguời trong phòng, ai cũng dán mắt vào máy tính và điện thoại. Công việc khá gấp gáp. Có một điều đặc biệt là môi trường ở đó nghiêm túc, sạch sẽ và cực kì nguyên tắc, nề nếp, hình như tất cả đều được lập trình sẵn. Mình vẫn hi vọng hồ sơ của mình được lưu tâm đến vì mình thực sự muốn thử sức trong môi trường làm việc của nước ngoài, nhất là Nhật Bản.

Xong việc ra khỏi cổng công ty, mình thở phào nhẹ nhóm vì đã hoàn thành xong một việc. Chạy xe về nhà trong cái lạnh tái tê đến chảy nước mắt, mình vít ga và phóng như bay về mà chả biết mình đang đi với tốc độ bao nhiêu. MÌnh lạnh cóng ko nói thêm được câu gì nữa ngoài việc rên rỉ trong miệng: Rét quá. Chị Quỳnh chắc cũng lạnh lắm vì mình thấy chị mặc mỗi cái quần kaki mỏng mỏng, còn mình thì quần tất, quần bò, áo trong, áo ngoài, găng tay, khẩu trang và mũ bảo hiểm…
Mình ghét đi xe máy, ghét phải lặn lội trong cái tiết trời lạnh khủng khiếp như thế.

Về tới nhà, mình lại cầm bộ hồ sơ lên đuờng, lần này là nộp vào Jetstar, làm nhân viên hướng dẫn thủ tục cho khách lên máy bay. Vị trí này cần khả năng tiếng anh ổn ổn chút. Chị ở phòng nhân sự xem qua hồ sơ của mình và có vẻ hài lòng với điểm Toeic của mình, tuy nhiên một sự bất lợi cho mình đò là họ chỉ tuyển có 1 nhân viên và ưu tiên nam. Nản quá. Nhưng mà có mẹ động viên nên mình cứ nộp hồ sơ và quyết tâm thi tuyển.

Mình chạy về nhà là lúc 11h kém, thay bộ quần áo khác và makeup một tí cho sáng sủa, mình chạy sang nhà Thương, hn là ngày cưới của Thương, hôm qua mình đã có mặt ở đó lo nước nôi cho nó rồi, hôm nay là sang đưa dâu. Cô dâu xinh xắn trong chiếc váy cưới thật đẹp, kiểu thiết kế dành cho mùa đông khá đẹp và tiện lợi. Mình sang chụp với Thương mấy kiểu ảnh và đưa bạn về nhà chồng. Sau rất nhiều thủ tục thì cuối cùng bạn mình cũng đã làm xong lễ vu quy quan trọng nhất cuộc đời.
Mình và đám bạn cùng tuổi quay trở về, cục diện bây giờ chia làm 2 phe trong những đứa chơi với nhau từ thủa còn đi nhà trẻ: Phe có chồng và phe đã có chồng( 4 đứa có chồng và 4 đứa chưa chồng). Những đứa có chồng đi với nhau, ý tứ hơn, còn 4 tên chưa chồng thì đi với nhau, nói cười vô tư thoải mái.

Đi đám cưới xong thì một đoàn hơn 10 người gồm cả bạn bè của mình, cả các anh mà mình quen làm trong cơ quan của mẹ rủ nhau đi hát karaoke. Mình mới đầu rất ngại nên chả dám vào, sau thì mọi người mời nhiệt tình quá nên định vào ngồi một lúc để giữ phép lịch sự. May quán karaoke hát gia đình gần nhà mình nên mình cũng thấy ko vội về lắm. Vào đến phòng hát mới thấy hoàn hồn vì ấm. Ngoài trời rét căm căm đến là nghẹt thở.

Tiếng nhạc làm ấm cả căn phòng. Mọi người cùng ăn uống và hát. Mình cũng nhiệt tình ko kém.

Sau khi đã sưởi ấm giọng bằng mấy bài hát của cái Tâm với Cơn mưa tình yêu, mình hứng khởi đơn ca

….Và lâu lắm rồi trước một đám đông, mình mới lại đơn ca.

Mình chọn bài “Hãy trả lời em” để thể hiện. Hơn chục cặp mắt hướng về mình, một con bé với biệt danh mà các anh hay gọi mình là Cô bé tóc xoăn suốt ngày chỉ biết học, hôm nay đã dám tự tin hát sau 7 năm không cầm micro thể hiện mình.

Mình say sưa hát và thấy cái cảm xúc của mình như đang đặt vào lời bài hát này…Và mình nhớ, nhớ thật nhiều về cái kỷ niệm lần đầu tiên nghe bài hát này, đó là vào năm thứ nhất ĐH khi vô tình nghe bài này từ nhà hàng xóm lúc đang ngồi học, nhẩm theo và thuộc từ bao giờ ko hay.

Em hỏi anh có khi nào…Anh thôi ko còn yêu em?

Nghe thật ngây ngô phải không?

Hát xong, mình cũng ko biết là mọi người vỗ tay tán thưởng, và trên màn hình hiện ra điểm 100. Mình thấy vui như một trò chơi thi đua. Thế là từ đó mọi người đơn ca nhiều hơn. Căn phòng ấm lên bởi tiếng hát.

Vui quá, một buổi đi hát thật vui vì mình được là chính mình, hồn nhiên như cái tuổi 14, 15 khi đứng biểu diễn trên sân khấu ấy.

Mình hồ hởi về nhà và kể lại cuộc đi đưa dâu, đi chơi cho mẹ nghe, kể lại hành trình đi xin việc nữa…

Và mình hạnh phúc biết mẹ luôn dõi theo từng bước đi của mình…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét